Chương 9: Ghen tuông quá độ

Edit: Tira
Tát Mễ liếc mắt nhìn Mễ Lộ một cái, khẽ hừ một tiếng đáp lại, sau đó đi tới vị trí đối diện Lôi Kha ngồi xuống.


Tát Mễ phu nhân một bên xoa cái trán một bên lải nhải với Lôi Kha, nói hội đấu giá hôm qua mình nhìn trúng món trang sức nào, bộ quần áo nào,… Nhưng Lôi Kha lại giống như không nghe thấy, chỉ yên lặng mà dùng bữa sáng. Mỏi miệng nửa ngày, Tát Mễ phu nhân cuối cùng cảm giác được con trai đối mình lạnh nhạt, nhịn không được mở to hai mắt, vẻ mặt đáng thương mà nhìn về Alpha ngồi ở đối diện, khoa trương nói, “Bảo bối yêu quý của mẹ, tại sao con không nói lời nào?”


Xưng hô này của Tát Mễ phu nhân rốt cuộc làm Lôi Kha nhịn không được nhướng mày. Hắn cầm lấy khăn ăn bên cạnh lau miệng, sau đó đứng dậy noi: “Con ăn no, mẫu thân người chậm rãi dùng.”


Lôi Kha vừa định rời khỏi bàn ăn, Tát Mễ phu nhân lại sốt ruột, kéo tay áo Lôi Kha, lại như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, hưng phấn nói với hắn: “Đúng rồi, con lần này ngốc ở nhà một tháng, mẹ tính toán ngày mai tổ chức một yến hội ở nhà. Tuổi con cũng không còn nhỏ, ta đã sớm nhìn trúng vài Omega, con tới gặp một chút đi…”


Lôi Kha nghe lời này không nhịn được nhìn thoáng qua Mễ Lộ đứng ở bên cạnh, lại thấy đối phương hai mắt nhìn chằm chằm sàn nhà trước mặt, phảng phất giống như không nghe thấy gì, sắc mặt Lôi Kha trầm xuống, “Mẫu thân tự sắp xếp đi.”


Ngày hôm sau, sáng sớm Mễ Lộ đúng giờ gõ cửa phòng Lôi Kha, hắn cũng đã tỉnh lại.


available on google playdownload on app store


Mễ Lộ như thường ngày đi vào phòng hầu hạ Lôi Kha rời giường, nhìn Mễ Lộ bình tĩnh, người ngày hôm qua còn cùng chính mình thân mật như vậy mà hôm nay lại đột nhiên cư xử theo phép tắc như một người xa lạ làm Lôi Kha nghẹn một cỗ lửa giận.


Mễ Lộ giống như một con ong mật cần cù vây quanh Lôi Kha bận trước bận sau. Hôm nay Lôi Gia tổ chức yến hội, cậu nghĩ bụng lát nữa còn phải bận rộn dưới lầu, cho nên hiện tại nhất định phải lau dọn một chút.


Khi Mễ Lộ vội vã nhón chân giúp thiếu gia sửa sang lại áo, Alpha đã nhẫn nại tới cực điểm rốt cuộc không chịu nổi nâng tay bắt lấy cổ tay của cậu.
Hả!?
Mễ Lộ trừng mắt đến tròn tròn, thấy cậu giật mình Lôi Kha vẫn là buông lỏng tay ra.


Lôi Kha đi đến trước tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ tây trang màu trắng, xoay người đưa cho Omega phía sau, “Yến hội hôm nay, em mặc bộ này.”


Mễ Lộ nghe lời này xong liền sửng sốt, sau đó lại lắc lắc đầu, nghiêm túc mà nhìn Alpha trước mặt nói: “Thiếu gia, trong yến hội tôi còn phải làm việc, mặc bộ quần áo này nhất định sẽ làm bẩn mất.”
Nói xong, trực tiếp làm lơ Lôi Kha đang còn đen măt, đem bộ tây trang màu trắng kia treo lên.


Sau đó cậu xoay người, mỉm cười nói, “Thiếu gia, xuống lầu dùng bữa sáng đi.”
Một Lôi Kha luôn luôn thành thục trầm ổn, hôm nay lại bị người hầu bên người của mình làm cho không còn lời nào để nói.


Đến cả khi ăn xong bữa sáng, sắc mặt Lôi Kha như cũ không tốt, Mễ Lộ lại hoàn toàn không chú ý tới, bị Khương quản gia kêu đi chăm sóc Phong Tín Tử thiếu gia thích nhất, tâm tình có vẻ còn rất tốt.
·


Lúc chạng vạng, các loại phi hành khí xa hoa khí phách lục đục đáp xuống trong sân nhà Lôi gia. Tất cả người tới đều là danh môn vọng tộc của Đế Quốc, các ánh đèn long lanh làm sáng lên bầu trời đêm đen nhánh.


Lúc này trong đại sảnh Lôi gia cũng phi thường náo nhiệt. Các quý tộc Omega cùng Alpha mặc chính trang nâng chén ăn uống linh đình. Trong đại sảnh, đội nhạc giao hưởng khởi tấu nhạc khúc hân hoan, các loại đồ ăn tinh xảo, điểm tâm ngọt, rượu quý, hoa thơm. Không khí vui vẻ lây nhiễm tới mỗi một người khách.


Tuy rằng đây chỉ là một yến hội đơn giản, nhưng khách được mời đều ít nhiều hiểu được tâm tư của Tát Mễ phu nhân. Lôi Kha là người thừa kế đời sau của Lôi gia, nay đã 24 tuổi, con người cao lớn anh tuấn mị lực mười phần, cũng không phải không có Omega yêu thích, chỉ là Lôi Kha luôn luôn lạnh nhạt cường thế, thái độ xa cách ngàn dặm làm cho rất nhiều Omega chùn bước, không dám có suy nghĩ quá phận. Yến hội lần này quả thực là thời cơ tốt nhất.


Lúc này yến hội còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng trong đại sảnh đã tụ tập đông đảo khách khứa, mà hôm nay, Lôi Kha, nhân vật chính của yến tiệc mặc một thân tây trang màu đen, trong tay cầm một chén rượu đang nhìn chăm chú vào một bóng dáng lẫn vào trong đám người. Người một giờ trước chỉ hầu hạ mỗi mình mình trong phòng, giờ phút này lại trực tiếp đi đi lại lại ở trong đại sảnh sáng ngời, vô tình làm trong lòng Lôi Kha cảm thấy có điểm không thoải mái.


Hắn đã thấy vài Alpha dùng ánh mắt đặc biệt trộm ngắm Mễ Lộ.
Mà Quý Minh Tây mặc đồng dạng một thân tây trang đen đứng bên cạnh lại ra vẻ khoa trương mà nhìn theo ánh mắt Lôi Kha. “Lôi Kha thiếu gia lãnh khốc tuyệt tình của chúng ta, ngài rốt cuộc đang nhìn cái gì?”


Lôi Kha bị lời nói đánh gãy không vui mà trầm mặt, liếc mắt nhìn bạn tốt đang vui sướng khi thấy người gặp họa ở bên cạnh, sau đó lại đem tầm mắt một lần nữa tập trung tới trên thân ảnh nho nhỏ kia.


“Haha…… cậu chẳng lẽ không cảm giác được, chúng ta sắp bị tầm mắt phát ra lửa của Omega bốn phía xung quanh chọc thủng sao? Haizz…… Nhìn bọn họ có chút nào rụt rè như trong tưởng tượng đâu…… Sợ là nhìn thấy cậu liền muốn phát tình luôn rồi!”


Lôi Kha nguyên bản tâm tình đã không tốt hoàn toàn bị Quý Minh tây phá hư thêm, hắn lười phản ứng cái tên cả ngày t*ng trùng thượng não này, vừa muốn rời khỏi, lại không nghĩ nghe được một tiếng gọi mềm mại ở xa xa.
“Anh họ…”


Quý Minh Tây quay đầu thấy được người tới, lập tức liền đối với Lôi Kha ra hiệu ánh mắt sau đó nhanh chóng mà chuồn mất.
Muốn nói người có thể đem Quý Minh Tây cũng phải trốn, xác thực cũng khiến Lôi Kha đau đầu.


Người đến một Omega diện mạo xinh đẹp, gọi là Lôi Ân. Cùng họ Lôi, bàn về quan hệ, xem như em họ bà con xa của Lôi Kha, mà phụ thân Lôi Ân cũng là tướng lĩnh có chút danh tiếng của Đế Quốc, quan hệ tương đối gần gũi vỡi Lôi gia.
Lôi Y chính là em trai cùng cha khác mẹ của Lôi Ân.


Mặc dù Lôi Kha hiện tại không có bất cứ tâm tình gì cùng Lôi Ân nói chuyện tào lao nhưng từ nhỏ tiếp thu giáo dục tốt đẹp nên hắn miễn cưỡng đứng ở chỗ này đối mặt với nhiệt tình của Lôi Ân.
“Anh họ, anh cuối cùng cũng từ Thủ Đô Tinh quay về, người ta rất nhớ anh đó!”


Lôi Ân ôm Lôi Kha cánh tay, sau đó thân thể cũng dán lên.
Lôi Kha nhàn nhạt mà lên tiếng sau đó không tiếng không động mà rút cánh tay ra khỏi trong ngực đối phương. Lôi Ân xịt nước hoa quá nồng làm Lôi Kha không nhịn được nhíu mày.


Nhưng Lôi Ân lại không chú ý tới Lôi Kha đang không vui, còn càng thêm hướng tới bên người Alpha cọ cọ, sau đó dong dài mở miệng hỏi, “Anh họ… Tát Mễ phu nhân tổ chức yến hội xa hoa như vậy, sẽ không phải… thật sự muốn tìm cho anh một Omega để đính ước chứ…


Lôi Ân dài dòng mất nửa ngày mới nói xong, trong lòng thấp thỏm, nhưng lại mãi không nghe được câu trả lời, vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Lôi Kha không biết nhìn thấy chuyện gì, sắc mặt kém đến cùng cực.


Lôi Ân vừa định mở miệng nói thêm gì đó, Lôi Kha lại đột nhiên không nói một lời đi nhanh về phía trước, hoàn toàn đem mình bỏ lại nơi này.
Đang mở tháp champagne thì Mễ Lộ bị một Alpha quấn lên.
Alpha diện mạo anh tuấn, tươi cười mê người, cầm chén rượu đến gần Mễ Lộ.


Kiều Côn thừa nhận từ giây phút đầu tiên là bị vẻ ngoài mỹ lệ của Omega này hấp dẫn, nhưng sau khi chủ động tiến lên bắt chuyện vài câu, anh phát hiện tiểu Omega này không chỉ có mình vẻ ngoài mỹ lệ đáng yêu.


Kiều Côn là cao thủ tình trường, nói mấy câu ngắn ngủn đã biết được tên đối phương, lúc Kiều Côn đối với Mễ Lộ nháy mắt tận tình tản ra mị lực, muốn mở miệng hẹn ước với đối phương, lại có một thân ảnh cao lớn đột nhiên xen vào giữa hai người.


Lôi Kha vừa mới đi tới liền nghe thấy cái kia Alpha dùng * ngữ khí nói, “Mễ Lộ, sau khi yến hội kết thúc tôi có thể mời cậu cùng ăn cơm được không?”
Đáng ch.ết! Cậu ngay tên của mình đều đã nói!


Lôi Kha cũng bất chấp đây là ở đại sảnh yến hội, trực tiếp cường ngạnh đi ra phía trước chắn ở trước người Mễ Lộ, đồng thời ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Alpha đối diện nhả ra một câu, “Thực xin lỗi, vị tiên sinh này, Mễ Lộ là người hầu bên người của tôi.”


Mễ Lộ bởi vì Lôi Kha đột nhiên xuất hiện mà hơi hơi chớp chớp mắt, tựa hồ cầu còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại.
Nghe được những lời này Kiều Côn ánh mắt chợt buồn bã, lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời Lôi Kha.


Thực rõ ràng, Mễ Lộ là một Omega, nhưng lại làm người hầu, Lôi Kha còn nói Mễ Lộ là người hầu bên người của hắn, điều đó tương đương với đang nhắc nhở với mình: Mễ Lộ là người của hắn.


Trong lòng Kiều Côn hiện lên một tia tiếc nuối và mất mát khôn kể. Hóa ra là như vậy. Trách không được một Omega lại làm những việc này, xem ra, Mễ Lộ vô cùng có khả năng là một Omega nhân tạo.


Tuy rằng hiện tại đã biết Mễ Lộ cùng Lôi Kha là quan hệ gì, nhưng nhìn bộ dáng thiên chân của Mễ Lộ, Kiều Côn vẫn có điểm chưa từ bỏ ý định, ra vẻ nghe không hiểu, da mặt dày tiếp tục nói, “Chỉ là người hầu bên người mà thôi, chẳng lẽ một chút tự do cá nhân cũng không có sao?” Vừa nói, Kiều Côn làm lơ Lôi Kha đã hoàn toàn đen mặt, đối với Mễ Lộ đang ở phía sau hắn hơi mỉm cười, “Mễ Lộ, tôi có thể mời cậu cùng ăn cơm được không?”


Mễ Lộ nghe thấy câu hỏi thật cẩn thận mà ló đầu ra từ phía sau Lôi Kha, nghiêm trang mà nói, “Chỉ sợ không được rồi, bởi vì tôi thật sự rất bận. Thiếu gia sáng sớm rời giường, buổi tối ngủ, tôi đều phải tự mình hầu hạ, cho nên tôi không có thời gian cùng anh ăn cơm.”


Kiều Côn nghe được những lời này cũng chỉ có thể có điểm bất đắc dĩ gật gật đầu, đành phải từ bỏ. Mà Lôi Kha vì Mễ Lộ liền như vậy trắng ra mà nói hắn ban ngày buổi tối đều cùng chính mình ở bên nhau, kỳ tích mà hòa hoãn sắc mặt.


Nhưng là Lôi Kha như cũ không muốn để Mễ Lộ cùng các Alpha khác có bất luận cơ hội tiếp xúc nào. Vì thế liền cường ngạnh mà ôm eo cậu đem cậu kéo tới một góc yến hội.


Thân thể nho nhỏ của Mễ Lộ giờ phút này bị Lôi Kha đẩy vào góc tường, cậu khẩn trương mà trợn to mắt nhìn Alpha trước mặt. Cậu cảm thấy, thiếu gia giống như đang giận.
“Cậu có còn chút liêm sỉ nào hay không?”


Lôi Kha dưới cơn thịnh nộ rống ra những lời này, nhưng hắn ngay lập tức liền hối hận. Có điều hối hận hiển nhiên đã không kịp rồi, bởi vì hắn nhìn thấy Mễ Lộ vừa rồi còn mở to mắt cười tủm tỉm mắt bây giờ đột nhiên chảy ra nước mắt.


Lôi Kha lập tức liền hoảng sợ, muốn duỗi tay giúp Mễ Lộ lau nước mắt lại không dám, muốn xin lỗi rồi lại không nói nên lời. Cuối cùng, hắn chỉ biết đấm vào vách tường bên cạnh đầu Mễ Lộ, lạnh lùng mà nói một câu “Ngoan ngoãn đứng yên ở đây”, liền xoay người rời khỏi.






Truyện liên quan