Chương 22
Buổi tối hôm nay không khí rất quỷ dị, 4 người chúng ta ngồi trong lương đình, bên trái ta là Tư Đồ Dật, bên phải là Yến Thu Phi, đối diện là Thanh Ba.
Thanh Ba hồ nghi nhìn ta: “Ta ngồi ở đây có phải không thích hợp hay không?” Dù sao hắn chỉ là một hạ nhân được mua về.
Tư Đồ Dật giảo hoạt nói: “Tam hoàng tử ngày mai sẽ về nước, hôm nay là để tiễn biệt hắn, ta và vương gia không giỏi uống rượu vậy nên không thể làm gì khác hơn là mời ngươi tới thay.”
Yến Thu Phi chớp chớp mắt với ta, nhấc lên chén rượu: “Đến, vì ngày mai, chúng ta cạn chén này.”
Ta và Tư Đồ Dật chỉ là nhấc lên chén rượu tỏ ý, Thanh Ba không thể chối từ, không thể làm gì khác hơn là một ngụm uống cạn, mà chén rượu của Yến Thu Phi cũng là trống trơn thấy đáy, ta vội vã rót đầy cho bọn hắn: “Tửu lượng tốt!”
Yến Thu Phi lộ ra dáng cười thành khẩn: “Đến, ta kính vương gia một chén, đã gây phiền toái cho ngươi, ta kính trước.”
Ta giả trang sợ hãi: “Nào có, nào có.” Ta nhấc lên chén rượu, lại nhìn về phía Thanh Ba, hai mắt chớp chớp, ý bảo ta không biết uống rượu.
Thanh Ba cứng rắn ngẩng đầu, lại một chén trút vào bụng, hai má đã hơi phát hồng.
Chén rượu lại bị ta rót đầy, ta nói với Thanh Ba: “Lại thay ta và Vương phi kính tam hoàng tử một chút đi.”
3 chén xuống bụng, Thanh Ba đã đầu choáng mắt hoa, thân thể bắt đầu lay động, Yến Thu Phi quỷ cười nói: “Rượu của vương gia thực sự là say lòng người!”
Ta ngọt ngào cười nói: “Ồ? Vậy sao? Uống ngon chứ?”
“Uống... Ngon...” Yến Thu Phi vừa nói xong đã ghé vào trên bàn.
Ta giả vờ kinh ngạc đẩy đẩy hắn: “Tam hoàng tử!” Hi, không có phản ứng.
Tư Đồ Dật nhíu mày: “Thanh Ba, tam hoàng tử say, ngươi đưa hắn về phòng nghỉ ngơi đi.”
Thanh Ba vốn đã đứng bất ổn khoác vai Yến Thu Phi, hai người trái phải lay động, thấy ta quả thực muốn cười, chẳng qua Tư Đồ Dật một mực bóp tay ta, ta mới nhịn xuống.
Thẳng đến xác định Thanh Ba đưa Yến Thu Phi tiến vào phòng, ta mới cười to ra tiếng: “Ha ha, Yến Thu Phi ơi Yến Thu Phi, ngươi ngày hôm nay thảm rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo!”
Tư Đồ Dật cũng cười: “Mệt cho ngươi nghĩ ra, rõ ràng Yến Thu Phi bảo ngươi hạ thuốc mê với Thanh Ba, ngươi lại hạ xuân dược Thanh Ba, lại còn hạ một chút thuốc mê và xuân dược với Yến Thu Phi, ngày mai bọn hắn khẳng định sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Ta chui vào lòng hắn, cười nói: “Ta không sợ, không phải có ngươi sao? Chẳng qua bầu rượu uyên ương này thật đúng là dùng tốt, 1 nửa của 1 nửa, chuyển chuyển che đi là xong, hắc hắc.”
Hắn nhéo nhéo mũi ta, sủng nịch cười: “Ngươi đó!”
“Thanh Ba, hưởng thụ buổi tối đi! Ha ha ha...”
Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, trong vương phủ phát ra tiếng thét chói tai rung trời: “A...”Là thanh âm của Yến Thu Phi, ta gần như cười vỡ bụng: “Ha ha ha...”
“Ngươi còn cười, lát nữa bọn hắn khẳng định sẽ giết qua đây!” Tư Đồ Dật nhẫn cười nói.
“Hắc hắc, còn hơn để họ giết lại đây, không bằng chúng ta đi bắt gian.” Ta hưng phấn nhảy xuống giường, kéo tay hắn: “Mau lên!”
Mặc kệ Tư Đồ Dật có muốn hay không, ta kéo hắn xông vào phòng Yến Thu Phi, một cước đá tung cửa: “Ta nghe thấy tiếng hét...”
Yến Thu Phi xích lõa thân thể phủ ở trên người Thanh Ba, không biết là muốn bóp hắn hay muốn hôn hắn, bỗng nhiên bị chúng ta xông vào, hai tên đều kinh sợ ngây người, một hồi tỉnh lại chính là lấy chăn che đi: “Đi ra ngoài!!!”
Tư Đồ Dật rất thức thời kiên quyết lôi ta ra ngoài: “Được rồi, đi thôi, ở đây không có tai nạn ch.ết người.” Thuận tay thay bọn hắn đóng cửa.
Lập tức trong phòng truyền tới tiếng Yến Thu Phi kinh hô: “A, lần đầu tiên của ta, ngươi đền cho ta!”
Thanh Ba khẽ hừ: “Không!”
“Đền cho ta!” Thanh âm Yến Thu Phi như là muốn phát điên: “Ngươi không đền cho ta, ta không để yên với ngươi!”
Ta đã ôm bụng cười không ra tiếng, trong phòng lại truyền tới thanh âm quyền cước đan xen, sợ rằng bên trong lại đánh nhau rồi.
Tư Đồ Dật ôm thắt lưng ta, mềm nhẹ nói: “Chúng ta đi ra ngoài một chút, thuận tiện đặt một ít y phục.”
“Được, đi ra ngoài chơi!”
Vừa đi được mấy bước, một tiếng nổ vang lên, có gì đó sập xuống, ta vừa muốn quay đầu nhìn, Tư Đồ Dật đã cứng rắn giữ ta lại: “Không có gì đẹp, khẳng định là giường sập thôi.”
“Thật lợi hại, hai người triền miên đến độ sập cả giường, thực sự là trước không có người, sau cũng không có ai...”
Gió tháng 10 dần dần có chút lạnh, bất tri bất giác cái bụng của ta đã nhìn ra được, mà sáng sớm hôm nay Liễu Tiếu Phong lại phái người đưa thư tới, bảo Tư Đồ Dật đi làm, ta nằm úp sấp trên bàn thở dài: “Ai, ngày không có Dật Dật quả nhiên nhàm chán.”
Một bên Mai Nhi che miệng cười nói: “Bằng không đi chỗ Thanh Ba xem? Tam hoàng tử hình như hôm qua lại đánh thua.”
Nhắc tới hai người này, ta lại thở dài một tiếng, lắc lắc đầu nói: “Hai người kia hiện tại là ôn thần, đi tới đâu sụp đổ tới đó, ta cũng không muốn bị đồ đạc rớt từ trên trời xuống nện vỡ đầu, chỉ cầu bọn hắn đừng dỡ xuống vương phủ của ta là được, may là Yến Thu Phi mang ‘đồ cưới’ tới đủ nhiều.”
“Vậy đi hoa viên một chút?” Mai Nhi đề nghị nói.
Ta nhìn ánh nắng sắp đổi màu một chút, vô lực nói: “Mặt trời sắp xuống núi rồi, hoa cũng sắp rụng rồi, chờ một chút đi, dù sao Vương phi sắp về rồi.”
...
Mặt trời dần dần chuyển qua hướng tây, ánh trăng lại chậm rãi mọc lên từ phía đông, trong phòng đã châm đèn cầy, Tư Đồ Dật vẫn chưa về, một bàn đồ ăn vốn nóng hổi cũng đã nguội lạnh, ta có chút lo lắng: “Có phải xảy ra chuyện gì trên đường không?”
Mai Nhi cười nói: “Sẽ không, khẳng định là có chuyện gì hoãn lại, vương gia vẫn là ăn trước đi.””Ta nào nuốt trôi, không được, ta phải mau chân đến xem.”
Ngồi nhuyễn kiệu, ta cùng Mai Nhi tới Tề Phúc Lâu, tiểu nhị bận rộn xuyên toa qua các bàn, thoạt nhìn sinh ý rấ tốt, khó trách Tư Đồ Dật không về kịp.
Chưởng quỹ vừa thấy liền lập tức đi lên đón: “Thập thất vương gia, ngài tới rồi, hai vị lão bản đều ở trên.”
Ta gật gật đầu, tự mình đi lên lầu, tầng 2 có một cái bao sương chuyên môn đặt làm “Phòng làm việc”, xem ra thói quen của bọn hắn hai cái là không đổi được, đẩy mở cửa, ta đĩnh đạc bước vào: “Ta tới rồi!”
Trước hết nhìn thấy không phải Tư Đồ Dật, mà là Liễu Tiếu Phong đứng ở trước bàn, ta kỳ quái quan sát hắn, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không phù hợp: “Di, Liễu Tiếu Phong, ngươi béo lên thật nhiều, có cả tướng quân bụng rồi.”
Liễu Tiếu Phong sửng sốt, nhìn cái bụng mình một chút, thất thanh cười nói: “Cái gì tướng quân bụng chứ.”
“Đó là mang thai!” Tư Đồ Dật đảo cặp mắt trắng dã, không có cách với sự trì độn của ta.
Ta kinh hô: “Mang thai?” Khó trách nhìn qua là lạ.
Liễu Tiếu Phong cười khổ nói: “Ngươi đừng kêu lớn tiếng như thế được không? Đây không phải chuyện quang vinh, chưa lập gia đình đã có con ở đây sẽ bị người xem thường.”
Ách, đúng vậy, ta ho khan: “Vậy phụ thân hài tử đâu?”
Một trận trầm mặc, Liễu Tiếu Phong không nói, chỉ là trong mắt có bi thương nhàn nhạt, ta lập tức liên tưởng đến khả năng phụ thân hài tử đã ch.ết, lập tức ngậm miệng, miễn cho khiến hắn nhớ tới chuyện thương tâm sự.
Trái lại Tư Đồ Dật đánh vỡ trầm mặc, vỗ vỗ đầu ta nói: “Trước đây đều là Tiếu Phong ở đây trông nom tất cả, từ ngày mai trở đi, hắn sẽ về nghỉ ngơi, ta đến thay hắn.”