Chương 5

Tôi giống như con khỉ trong vườn thú, bị người qua đường giáp người qua đường ất đi thăm ngó nửa ngày, cuối cùng bọn họ tổng kết lại: “Không sai, giống như hình chụp trên web.”
Hình?
Tôi phẫn nộ nhìn Chung Nguyên: “Ngươi, dám đem ảnh ta cho bọn hắn coi?” Chính là tấm hình quái dị đó!!!


Chung Nguyên vô tội nhìn chằm chằm tổ hợp người qua đường nói: “Tụi mày nhìn thấy ảnh ở đâu?”


Người qua đường giáp: “Gần đây có người đem ảnh chụp hai người cùng nhau đi ăn cơm tung lên diễn đàn trường học, haha tiêu đề rất nóng à … Chung Nguyên, đừng nói mày không biết. A, Mộc Đồng, em cũng không biết ư?”


Tôi lắc đầu, nhìn vẻ mặt cũng mờ mịt của Chung Nguyên: “Tiêu đề gì vậy?”


Người qua đường ất đáp: “Lên mạng xem sẽ biết, ngay tại trang đầu diễn đàn, mấy ngày rồi” Hắn nói xong lôi kéo người qua đường giáp “Đi thôi, anh em các người chậm rãi tán gẫu … Chung Nguyên, mày đem ảnh chụp độc nhất vô nhị của tụi mày cho tao xem, chắc không dùng đến a.” Hắn nói xong hai người nhanh chóng lẩn mất, y hệt lúc đầu bọn họ mò đến.


Mặt của tôi đỏ lên, trừng mắt nhìn Chung Nguyên: “Cái kia …. Không được đem ảnh của ta cho bọn hắn xem!”
Chung Nguyên khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Còn phải xem em nghe lời hay không chứ.”
Thèm vào, như thế là cái cớ để Chung Nguyên uy hϊế͙p͙ tôi lại nhiểu thêm rồi.


available on google playdownload on app store


Tổ hợp người qua đường mới đi, một bóng dáng lại nhẹ nhàng đi qua, ngồi bên cạnh tôi, tôi nghiêng đầu thấy, chính là phó chủ tịch hội bảo vệ môi trường, một chị năm ba, cực kì bạo lực a.


Vừa thấy Phó chủ tịch đại nhân, nụ cười nịnh nọt của tôi lập tức hiện lên: “Chị Linh, chào chị, khéo ghê!”
Chị Linh đầu tiên nhìn Chung Nguyên ngọt ngào cười, sau đó mới quay qua chào tôi.


Kế tiếp tôi thực không biết nói gì, tuy rằng tôi rất ngưỡng mộ, nhưng thật sự gặp mặt nói chuyện không nhiều, không có cảm giác thân thiết lắm.


Linh sư tỷ mười phần dịu dàng xoa xoa cái đầu bóng của tôi, vuốt vuốt mớ tóc mới của tôi, trong lúc tôi còn đang bị chị ấy làm cho bấn loạn không hiểu gì, rút cục bà chị cũng đam lại một tin tức tốt, tin này làm tôi kích động như phải thuốc, ngay cả cơm cũng không buồn ăn.


Chị ấy nói, tôi trúng thưởng rồi.


Hội bảo vệ môi trường gần đây tổ chức một buổi đóng quân dã ngoại lấy chủ đề là Thử nghiệm tiếp cận thiên nhiên, lúc ấy tôi rất muốn tham gia, nhưng những người tham gia phải nộp phí thuê lều trại, phí ăn uống và các phụ phí khác, lúc đó óc tôi quay cuồng, đành phải chùn bước. Sau cùng hội bảo vệ môi trường vì muốn mở rộng tuyên truyền bà tổ chức một hoạt động bốc thăm trúng thưởng trong toàn trường, chỉ cần ghi tên sẽ có cơ hội tham gia miễn phí buổi cắm trại này. Tuy rằng cơ may ít nhưng tôi vẫn ôm mộng đi báo danh, vì hy vọng xa vời nên sau khi kích động hai ngày cũng quên phéng chuyện này, không nghĩ tới hôm nay tin tốt là rớt xuống, tôi nhất thời có chút cảm giác hạnh phúc tới mê muội.


Linh sư tỷ vỗ vai tôi, cười nói: “Chúc mừng em nha Mộc Đồng, từ hôm nay nhớ tham gia tập huấn, đóng quân dã ngoại là đỏi hỏi thể lực lắm đấy.”
Tôi hai mắt như sao nhìn chị chăm chú, đầu gật như trống bỏi.


Linh sư tỷ lưu luyến đưa tình nhìn Chung Nguyên cười nói: “Chung Nguyên à, bên chúng tôi còn một chỗ miễn phí, bạn có muốn đi không?”
Tôi túm lấy tay chị Linh, không thể tin được mà nhìn, chỗ miễn phí đó không phải bốc thăm à? Sao sư tỷ ngươi óc toàn bã đậu thế?


Lúc này Chung Nguyên lịch sự mỉm cười với Linh tỷ, nói “Cám ơn, tôi không cần.”
Tôi lặng lẽ thở nhẹ ra, không phải nhìn thấy cái mặt hắn ta là một chuyện vui vẻ quá trời, tôi bắt đầu hồi hộp mong đợi chuyến dã ngoại này.
Chung Nguyên đột nhiên hỏi: “Đầu gỗ, em không muốn anh đi, đúng không?”


Tôi hãy còn hớn hở chuyện Chung Nguyên từ chối chị Linh nên phản ứng chậm chạp, không tự giác gật đầu đáp: “Đương nhiên”
Chung Nguyên giơ lên khóe miệng cười cười, nói: “Thế thì anh càng phải đi”
Tôi: “…”
Linh sư tỷ ôm chầm ta, hưng phấn nói: “Em gái, làm tốt lắm”


Buông ra coi, ta không phải em ngươi

Sau khi quay về kí túc xá, tôi liền mở máy tính lên diễn đàn của trường, cái máy tính hiện tôi đang dùng vẫn là cái cũ mà trường trung học thưởng cho, tuy rằng lâu lâu nó ngáp ngáp như ch.ết giả, nhưng cơ bản vẫn là bảo bối của tôi.


Trong trang đầu diễn đàn quả nhiên có một mục rất hấp dẫn, tiêu đề rõ ràng là: “Đây là bạn gái Chung Nguyên ư? Đây là bạn gái Chung Nguyên ư ư? Đây là bạn gái Chung Nguyên ư ư ư”
Trong lòng tôi tự nhiên dâng lên một điềm xấu, tay run run click vào xem.


ảnh chụp kĩ thuật không tốt lắm, có điểm mơ hồ, nhân vật chủ yếu là tôi và Chung Nguyên, cảnh tượng thì lắm, có căn tin, dưới lầu kí túc, còn có thời điểm cùng đạp xe, chủ topic không hề vòng vo, tự nhận theo dõi chúng tôi vài ngày, đạt được thành quả như trên, sau đó đăng lên cho bà con xem, hỏi coi có thể hay không là bạn gái của Chung Nguyên.


Chủ topic này tuy có vẻ lắm chuyện nhưng cũng còn có chút bình tĩnh, nhưng nhìn mấy comment phía dưới, ta đến dở khóc dở cười.
Bạn A: LZ đừng giỡn chơi, đây mà là gái à? Nữ sinh gì mà nữ sinh?
Bạn B: Cái đầu bóng quá, chiếu cháy mắt ta rồi.


Bạn C: Hóa ra khẩu vị của Chung Nguyên nặng quá, siêu nhân đến mắt nhìn cũng khác người.
Bạn D: làm gì có, y như hoa lài cắm bãi cứt trâu, đáng ch.ết
Bạn E: Cô ta không phải bạn gái Chung Nguyên, tôi mới phải nè
Bạn F: nói thật, nếu an bài thế này thì cũng quái thật


Bạn G: Chung Nguyên à, đàn ông con trai việc gì tự làm khổ mình thế …


Những reply sau đó có vẻ hùa theo, phần lớn lặp lại câu nói của người trước, cười nhạo đầu tôi, nói tôi với Chung Nguyên không xứng gì gì đó. Tôi càng xem càng tức, có cái gì hay chứ, Chung Nguyên da trắng nhách, bị quỷ nhập hồn lại còn âm âm hiểm hiểm, người như thế còn lâu ta mới thèm, thần tượng của tôi là Lục Tử Kiện được không hả?


Di xuống xem chút nữa có người hỏi: “Cô gái này rốt cục có xinh không vậy?” Tới khúc này thì một hồi tranh cãi lớn, hoa cả mắt các loại lý do, ta xem mà quay cuồng, nhưng nhìn có người nói mình xinh, tôi cũng thực mát dạ, dù sao kiểu tóc như vậy, có người nhận ra mình cũng chẳng lạ.


Càng xem tiếp tôi càng lạnh cả sống lưng, cái đám điên cuồng này, bọn họ còn đem chúng tôi ra mần thịt …


Tuy rằng điều tr.a lí lịch là một kĩ thuật khá, nhưng mà một người thành phố B điều tr.a một người thành phố B cũng chẳng phức tạp gì, những người đó hiệu suất quá cao, qua ngày hôm sau đã có người tung lên tư liệu đời tư cụ thể của tôi, XX, ak ak, bọn họ ngay cả chuyện tôi không ăn cay được cũng mò ra >_






Truyện liên quan