Chương 45
Môn cuối cùng của chúng tôi là công cộng, rất đơn giản, tôi nộp bài sớm rồi ra ngoài, Chung Nguyên đã đứng đợi sẵn bên ngoài.
Sắc mặt anh hôm nay có vẻ âm u, vừa kéo tay tôi vừa nói: “Anh tiễn em.”
“Uhm” Tôi nói, nhón lên hôn anh một cái, vẻ mặt anh mới có vẻ vui hơn một chút.
Không phải mình anh buồn, thiệt ra tôi cũng thấy vậy, nghỉ đông a, hơn một tháng liền không được nhìn thấy anh. Nhưng hễ nghĩ tới mấy tháng rồi không được gặp ba, tôi lại không dám lưu lại trường học lâu thêm.
Chung Nguyên kéo hành lí đi phía trước, tôi lẽo đẽo theo sau, hai người mãi không nói gì. Lúc tới bến xe bus, Chung Nguyên trầm mặc cả nửa ngày rốt cục mở miệng, rầu rĩ nói: “Sau khi về nhà không cho phép uống rượu.”
Tôi sửng sốt, lập tức ôm cánh tay anh cười nói: “Không uống, không uống mà.”
Tôi dụi vào lòng anh, dỗ dành: “Được rồi, nghe lời anh được chưa, anh còn giống mẹ hơn cả ba em”
Đang nói thì xe bus trờ tới, tôi leo lên trước, Chung Nguyên đi theo sau. Vừa mới lên xe tôi cảm giác có người vỗ mông tôi, tưởng là Chung Nguyên nên kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Lúc này Chung Nguyên đang nhìn chằm chằm người đứng cạnh tôi, sát khí đùng đùng.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một ông chú mặt mày dữ tợn, đáng ghét đang nhìn mình, làm tôi giật cả mình.
Ak, chẳng lẽ vừa rồi là hắn…?
Nghĩ tới chuyện vừa rồi mình chắc là bị tên này phi lễ, tôi thiệt tức ói máu …
Ông chú đáng khinh kia cảm nhận được ánh mắt giết người của Chung Nguyên, cũng hơi rụt cổ.
Chung Nguyên đứng ở cửa xe bus, chân trong chân ngoài, lái xe mất kiên nhẫn hỏi: “Anh có lên không?”
“Chờ một chút.” Chung Nguyên nói xong đặt hành lí qua một bên, kế tiếp hành động của anh đã thu hút ánh mắt cùa toàn bộ người trên xe.
Chung Nguyên đột ngột túm lấy cánh tay ông chú dê, kéo tuột xuống khỏi xe, tiếp theo từ bên ngoài xe truyền vào tiếng hét thảm thiết. Sau đó Chung Nguyên nhanh chóng quay lại xe, nhìn lái xe gật đầu một cái: “Đi thôi.”
Lái xe kinh ngạc mất mấy giây mới khởi động xe bus.
Người trên xe bus bắt đầu nhìn Chung Nguyên với ánh mắt kính nể. Anh không thèm nhìn ai, kéo hành lí đi tới cạnh tôi, đứng sau lưng tôi giơ tay lên nắm vòng treo, cả người dường như bào vệ cho tôi, tôi có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ phía sau mình.
Ngọn lửa ham học hỏi trong lòng tôi bập bùng không ngừng, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: “Anh xử lí người kia thế nào?”
Tiếng trả lời của Chung Nguyên nhẹ nhàng bâng quơ vang lên bên tai tôi: “Không thế nào cả, chỉ là bẻ gãy tay thôi.”
Chỉ là … bẻ gãy tay… mà thôi …
Qua một lúc lâu, thanh âm u oán của Chung Nguyên lại nhẹ nhàng vang lên: “Chỗ đó ngay cả anh còn chưa được chạm tới.”
Tôi: “…”
Sợ tâm trạng Chung Nguyên không được vui, tôi phá lệ đen tối một tí, dụi khẽ vào lòng anh, thấp giọng nói: “Cái đó … sớm muộn gì cũng có ngày anh được đụng tới.” Nói xong cúi đầu không dám nhìn anh, mặt đỏ bừng.
Chung Nguyên đột nhiên ôm lấy eo tôi, giữ tôi chặt bên mình, anh cọ cằm vào má tôi, ở bên tai tôi thở nặng nề, thanh âm trầm đục: “Đầu gỗ, tốt nhất em nên sớm gả cho anh đi.”
Bấn nha, đại ca à, đây là trên xe bus, ngươi có thể chú ý hình ảnh một chút không?
Nhưng ngay sau đó tôi không còn tâm trạng đâu mà nghĩ tới điều đó, bởi vì tôi phát hiện ra chạm vào người mình có một cái gì đó cứng cứng, hình như còn phát ra nhiệt lượng nóng hổi. Tới lúc tôi ý thức ra được cái đó là cái gì thời điểm gì gì, tôi …
Tôi cảm thấy giống như bị lọt vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, bị lửa tam muội cực nóng thiêu cháy mất đầu óc rồi.
…
Quay đi quay lại đã tới ngày 30 tết.
Sáng sớm ba tôi đã đi ra ngoài, hôm nay là phiên chợ cuối cùng trong năm, cho nên mặc dù mọi người đã mua sắm tết đầy đủ hết rồi nhưng vẫn như cũ không có việc gì thì lên chợ đi dạo, cảm nhận không khí ngày hội.
Tôi đang ngồi trong sân nhàm chán đốt mấy viên đại địa hồng mà ba mua cho, là một loại đồ chơi giống như pháo ấy, pháo thiệt lớn tôi không dám chơi, nổ niếc lép liếc gì cũng nguy hiểm hết trơn á.
Đột nhiên từ phía cửa truyền đến một trận ồn ào, một đám nhóc con hình như léo nhéo gọi cái gì “Nguyên Tử ca” … Chờ một chút, Nguyên Tử ca? Chung Nguyên?
Mặc dù trong lòng nghĩ chuyện này không thể xảy ra, nhưng tôi vẫn không cầm lòng được chạy ra cửa coi, sau đó thì đứng ngây ra.
Chung Nguyên đang cười ha ha ha, mang theo gói to gói nhỏ bánh kẹo, gặp ai cũng cho, phía sau lưng anh có một chiếc xe thể thao màu đen. Vây chung quanh anh có 7, 8 thằng nhóc, hình như con nít khu này tập trung về đây hết cả. Đám nhóc đó làm ầm cả lên, nắm lấy áo Chung Nguyên la hét ầm ĩ, nói nào là “Nguyên Tử ca, em nhớ anh” “Nguyên Tử ca, anh cho em với” loạn xạ, Chung Nguyên kiên nhẫn phát bánh kẹo, cuối cùng giữ lại một nửa gói kẹo to, phất phất tay nói: “Đến đây, giúp anh làm mấy việc.”. Nói xong thì xoay người mở cốp sau xe ra, đám nhóc nghe lời đi theo, ba chân bốn cẳng mang đồ đạc này kia xếp vào trong sân nhà tôi.
Tiểu Bảo Trụ ôm một cái thùng to, trước khi vào sân, cao giọng hỏi Chung Nguyên: “Nguyên Tử ca, cái này để ở đâu?”
Chung Nguyên đi vào, đem nửa túi kẹo kia đặt lên cái bàn trong sân, nói: “Để dưới tán cây ngô đồng là được, sắp xếp xong cầm luôn chỗ kẹo còn lại đi, mấy thanh chocolate kia cũng là cho tụi em đó, cầm lấy ăn, không được đánh nhau nhé.”
Đám con nít dạ rân, hưng phấn chạy qua chạy lại.
Tôi nheo nheo mắt, lại nhéo khẽ tay, hình như … mình không có nằm mơ?
Chung Nguyên đứng dưới tán cây ngô đồng, đột nhiên quay người lại nhìn tôi, cười nói: “Đầu gỗ, lại đây.”
Tôi giống như bị bỏ bùa, theo bản năng nhấc chân đi về phía anh.
Chung Nguyên kéo tay tôi, quay đầu nói với Tiểu Bảo Trụ: “Sắp xếp xong đóng cửa lớn lại nhé.”, rồi kéo tôi đi vào phòng.
Vừa vào tới trong phòng tôi đã bị ép sát vào cửa, tiếp theo, những nụ hôn mãnh liệt tấn công tới tấp.
Chung Nguyên áp lên môi tôi, vội vàng hôn ɭϊếʍƈ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, tôi bị kiểu hôn này của anh làm cho hoảng sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ vô lực dựa vào cánh cửa phía sau, nhất thời không biết phải làm sao.
Chung Nguyên lại cúi người ép sát vào tôi, ép tới nỗi lồng ngực tôi nghẹn lại, hơi thở không làm sao thoát ra được, đầu váng mắt hoa. Anh liền nhân cơ hội đó khiêu mở miệng, đầu lưỡi rong ruổi vào miệng tới, cuốn lấy lưỡi tôi mà chơi đùa. Tôi ngửa đầu ra sau, cố gắng tìm một cơ hội hít thở.
Nhưng người này hôm nay thật sự quá ngông cuồng hoang dại, tôi hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Để không bị ch.ết vì hôn, trong tình thế cấp bách tôi đành phải hung hăng cắn Chung Nguyên một phát, tới lúc có mùi màu tươi nhẹ thoảng phát ra anh mới chịu buông tôi ra.
Cả người vẫn như cũ ép lên người tôi, tôi cố hết sức há miệng thở, đứt quãng nói: “Anh … anh định ép ch.ết em hay định hôn ch.ết đây …”
Chung Nguyên cuối cùng khai ân, lùi người ra một chút. Lồng ngực lúc này mới đón được một luồng không khí thanh khiết mạnh mẽ tràn vào, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Lúc này tôi mới phát hiện môi Chung Nguyên bị tôi cắn chảy máu, tôi có chút xấu hổ xin lỗi. Chung Nguyên ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ máu trên môi, ánh mắt nhìn soi vào tôi, ánh mắt khát vọng của anh lấp lánh tia sáng mê muội, giống như ma vương ấy. Anh giữ cằm tôi, cúi đầu ghé sát, khẽ chạm vào môi tôi, thấp giọng nói: “Vậy thì, làm cho hai chúng ta cùng ch.ết đi.” Nói xong lại áp lên môi tôi hôn mãnh liệt.
…
Mãi tới khi tôi lặc lè ch.ết thì Chung Nguyên mới chịu tha, anh ôm tôi vào lòng, cười khẽ, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Đầu gỗ, nhớ anh không?”
Tôi dựa vào anh, mơ hồ đáp: “Uhm.”
Chung Nguyên cọ cọ cằm lên trán tôi: “Anh cũng nhớ em.”
Tôi ôm lấy anh, dụi dụi vào lồng ngực tuy không nói gì nhưng trong lòng ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào.
Chung Nguyên lại hỏi: “Trương Húc có tới quấy rầy em không?”
Tôi: “Không có.”
Chung Nguyên: “Đi họp lớp nữa à?”
Tôi: “Uhm”
Chung Nguyên: “Có uống rượu?”
Tôi: “… Không có.”
Chung Nguyên: “Thật không?”
Tôi: “Ak… có một ly à.”
Chung Nguyên: “Em nói sẽ nghe lời anh mà.”
Tôi: “Rượu kính thầy cô, sao không uống được … Em không có uống nhiều mà.”
Chung Nguyên: “Không được, phải phạt.”
Tôi: “Được rồi, thế phạt làm sao?”
Chung Nguyên: “Phi lễ anh đi.”
Tôi: “…”