Chương 50

Sử Vân Hành và Sử Tĩnh rốt cục ở lại nhà Chung Nguyên, lúc đó đã hơn 9 giờ tối rồi, tôi cũng nên về.
Chung Nguyên lại giữ rịt lấy, nằn nì: “Đừng đi.” Biểu tình có vẻ rất giống kiểu “đừng bỏ anh ở lại đây một mình”.


Hiếm khi nhìn thấy biểu tình làm nũng đáng yêu này của anh, tôi nhất thời mềm lòng, đành phải ở lại.
Sử Vân Hành đã lôi Sử Tĩnh vào bếp, hai người phá phách một hồi, cuối cùng Sử Vân Hành một mình quay ra. Tôi khó hiểu, hỏi: “Sử Tĩnh đâu?”


Sử Vân Hành thản nhiên trả lời: “Nấu mì cho mình rồi.”
Tôi: -.-!!!
Chị gái à, chị làm sao lại để một đứa bé chín tuổi nấu mì cho mình ăn chứ?


Nghĩ tới chuyện an toàn, tôi lo lắng đi vào bếp, chỉ thấy Sử Tĩnh đang cho nước vào nồi, sau đó đem mì cùng với trứng và cà rốt bỏ vào — lửa thì chưa có bật ga!!!
Tôi đi qua, thằng bé ngẩng đầu nhìn, ủy khuất kêu: “Cô Mộc.”


Tôi xoa xoa đầu nó, cố gắng bày ra một bộ người tốt hòa ái dễ gần, an ủi: “Ra chơi với chị đi, cô nấu cho nha.”
Sử Tĩnh thở phào, chạy ra khỏi bếp.


Buổi tối không nên ăn nặng quá, cho nên tôi nấu cho thần tiên tỷ tỷ kia một bát mì, xắt hành thả trên mặt, 2 cái trứng nhỏ, 7 phần chín, vừa đủ ăn. Ngoài ra tôi chỉ đơn giản xắt thêm ít dưa ngâm vào, không có cách nào khác, nguyên liệu trong nhà Chung Nguyên chỉ còn có nhiêu đó.


available on google playdownload on app store


Khi tôi đem bát mì trứng hành tới trước mặt Sử Vân Hành, cô nàng hít hít một hơi, ôm chầm tôi vào lòng, kích động nói: “A a a a, Mộc Đồng, mình yêu bạn mất rồi!!!”


Tôi chưa kịp nói gì thì Chung Nguyên nhanh chóng kéo lùi tôi ra, sau đó cực kì ghét bỏ nhìn Sử Vân Hành: “Đừng có động tay động chân, còn nữa, yêu gì mà yêu, vợ tôi không cho chị yêu.”
Nói thiệt, tôi cũng bó tay với nhà này …


Tới giờ ngủ, bốn người vì việc chia phòng mà mâu thuẫn ầm lên, nhà Chung Nguyên có 3 phòng ngủ, mà chúng tôi lại có 4 người, hai nam hai nữ.
Chung Nguyên đưa ra phương án thứ nhất: “Tôi với Đầu gỗ 1 phòng, hai người 1 phòng.”
Tôi xoay mặt đi: “Không thèm.”


Tiếp theo Chung Nguyên đưa ra phương án thứ hai: “Tôi với Đầu gỗ mỗi người một phòng, hai người một phòng.”
Sử Vân Hành lúc này lại phản kháng: “Nè nè nè, nam nữ thụ thụ bất thân nha.”


Chung Nguyên bất đắc dĩ nhăn mặt: “Nó là em chị, hơn nữa” Anh nhìn lại Sử Tĩnh, lại nhìn Sử Vân Hành: “Chị hơn nó tới 16 tuổi mà.”
Sử Tĩnh chen vào: “Cô Mộc hơn em 12 tuổi, vậy em với cô có thể …”
Chung Nguyên trầm mặt: “Không thể.”


Sử Vân Hành nói thêm: “Quên đi, chị với Mộc Đồng một phòng là được rồi.”
Chung Nguyên giận: “Không thể, vợ của tôi sao lại phải đi phục vụ người khác ngủ hả.”
Sử Vân Hành: “…”
Cuối cùng vẫn là Chung Nguyên thỏa hiệp: “Được rồi, tôi và Tiểu Tĩnh ở một phòng.”


Sử Tĩnh chép miệng, nhỏ giọng nói: “Không đồng ý được không?”
Ba người còn lại: “Không thể!”
Trong lòng tôi tự nhiên thấy mình hơi bị bắt nạt trẻ con … >






Truyện liên quan