Chương 21

Ta phì cười, “Đệ mới tí tuổi đầu, nghiên cứu yêu đương trai gái gì chứ? Nhìn chòng chọc tỷ thì chính là thích tỷ sao? Đệ cũng đang nhìn chòng chọc tỷ đấy.” Nó không chút thẹn thùng cười rộ lên, “Đúng thế, đệ thích tỷ tỷ lắm.”


Nụ cười trong sáng của nó ngợp trong ánh nắng vô cùng chói mắt, nét thơ ngây trẻ con lộ rõ, đứa trẻ đáng yêu như vậy mà đã sớm mất đi cha mẹ thương yêu, thật khiến người ta thương tiếc.


Ta quay đầu nhìn lên sườn dốc, bắt gặp ánh mắt xa xăm của Tiểu Phượng Tiên, hắn cũng không hề né tránh, cứ thế nhìn chằm chằm vào ta. Ta nhướng mày nghĩ, liệu có thể nào, hắn thật sự có hơi hơi… thích ta không nhỉ? Đang nghĩ, ta đột nhiên phát hiện trên nóc căn nhà gỗ trên sườn dốc có một người đang ngồi.


Người đó cách quá xa, còn trùm một cái áo choàng liền mũ màu đen, không thể nhìn rõ dáng vẻ, nhưng nhìn vóc dáng thì chắc chắn là một cô gái. Trong lòng nàng đang ôm thứ gì đó, lẳng lặng ngồi trên nóc nhà, giữa lúc hoảng hốt, ta lại cảm thấy dường như nàng đang mỉm cười với ta.


“Tỷ tỷ, tỷ đang nhìn gì thế?”
Nghe A Anh gọi, ta quay đầu “à” một tiếng, đến lúc nhìn lại thì nóc nhà đã không có một bóng người.


Ta chỉ lên nóc nhà, “Bên kia… vừa nãy hình như…” Ta còn chưa dứt lời, một nhóm người cao to vạm vỡ đã đi tới trước mặt, trong số đó có một gã béo phệ nệ đeo vàng bạc đầy người, xem chừng chẳng còn trẻ trung gì, mặt đầy nếp nhăn, đội một cái mũ cao màu vàng, vuốt chòm râu dài, từng bước một đi về phía chúng ta.


available on google playdownload on app store


A Anh vừa trông thấy bọn họ, nháy mắt tiếp theo đã bị gã vạm vỡ đi đầu xách lên, nó chỉ có thể khua khoắng ở trên không.
Lão béo kia cười tít mắt đến trước mặt A Anh, nhéo mặt A Anh một cái, “A Anh à, năm trước ngươi còn nợ ta mười gánh thóc, ngươi định bao giờ mới trả?”


“Ông Lý, năm trước hạn hán, mùa màng thất thu, ông châm chước cho con, để sang đầu năm rồi tính có được không ạ?”
Họ Lý à… Cái lão Lý này chính là địa chủ ở đây rồi.


“Ta đã khoan dung cho ngươi nhiều ngày rồi, nợ nần năm trước thì năm nay nên thanh toán cho sớm, nếu hôm nay ngươi không giao thóc ra được, vậy thì hai mẫu đất quý này ta sẽ giao cho người khác quản lý.”
A Anh bối rối suy nghĩ, “Vậy… Có thể tính tiền bán thóc còn khất của con khi trước được không ạ…”


Lý địa chủ lập tức nguýt xéo mắt, “Con sói mắt trắng vô ơn bội nghĩa này, ta chưa so đo với ngươi thì thôi, ngươi lại tính toán chi li quá nhỉ, tí tiền bán thóc cỏn con của ngươi còn chẳng đủ trả phí môi giới của ta đâu!”


Lửa giận chợt phừng phừng bùng lên trong lòng ta, đúng là khinh người quá đáng. Ta cẩn thận để ý tới phản ứng của Tiểu Phượng Tiên, thấy hắn vẫn ngồi xa quan sát, không có ý xoay người bỏ đi. Xem chừng… Hẳn là ngầm đồng ý cho ta lo chuyện bao đồng rồi?


Trong lòng ta đã có chỗ dựa, liền tiện mồm gọi lão Lý béo kia một câu, “Lão béo ch.ết bầm kia, ngươi mang tiếng là đại địa chủ, lại đi ức hϊế͙p͙ một đứa bé như thế, thật đúng là không phụ cái mặt trơ tráo của ngươi. Mảnh đất này của A Anh ai mà không nhìn ra là đã khai khẩn cày cấy bao nhiêu năm rồi, vừa không phì nhiêu vừa khó dẫn nước, thêm vài ba năm nữa là phải cải tạo lại rồi, còn có thể thu hoạch gì được nữa. Một năm mà thằng bé nợ ngươi mười gánh thóc? Ha ha, đất này một năm có thể trồng ra hai mươi gánh thóc ta sẽ theo họ ông nội ngươi liền!”


Lão Lý béo tức đỏ cả mặt, nhìn ta mãi lâu, cuối cùng vẫn cứng rắn nhịn xuống, lão đến gần ta mấy bước, xoa xoa cằm, vẻ mặt bỉ ổi, “Không chịu nộp thuế thì nộp người cũng được, ta vừa khéo đang thiếu một bà dì mười ba đây.” Lão quay đầu liếc A Anh một cái, “Không ngờ ngươi còn có một tỷ tỷ thanh tú đáng yêu thế này, khà khà khà.”


A Anh quát lên: “Tỷ tỷ chạy mau! Lão có tiếng là lưu manh ɖâʍ dục đấy! Làm hại rất nhiều cô nương trong sạch rồi!”
Gã vạm vỡ đang túm A Anh giáng cho nó một cái bạt tai, A Anh nhất thời hoảng hốt, ta toan chạy tới xem nó thế nào, song lão Lý béo đã tiến lên mấy bước, vươn tay định nhéo mặt ta.


Trong nháy mắt tay lão sắp chạm tới mặt ta, thanh Hắc Mãng giống như âm hồn quấn lấy cổ tay lão.


Lão Lý bị cảm giác lạnh buốt dọa cho mặt mày tái nhợt, ta đã từng chạm vào quỷ kiếm Hắc Mãng, cái cảm giác như có dòng máu lưu động trong thanh kiếm cực kỳ đáng sợ, nói sâu xa hơn một chút, thì nó cứ như có sinh mệnh vậy…


Tiểu Phượng Tiên cầm kiếm, khẽ kéo kéo, tay lão ta liền rịn ra tia máu nhỏ, lão Lý kia hét toáng lên, cũng không dám manh động, chỉ quay lại cầu cứu mấy gã vạm vỡ ở phía sau, ngoạc miệng ra gào: “Mau giết thằng nhãi ranh này! Nó muốn cắt đứt tay ta đây này!”


Mấy gã vạm vỡ lại trù trừ không động thủ, mặt vã mồ hôi lạnh đứng nhìn, ngơ ngác nhìn nhau một chốc, một gã trong đó vọt lên, Tiểu Phượng Tiên dùng một chân chặn ngang lồng ngực gã, gã đó phun ra một búng máu, sau đó mũi chân hắn hơi dùng sức, gã đó liền bắn ra thật xa.


Mấy gã còn lại thấy thế liền vội vàng đỡ gã bị thương kia chạy mất dạng.
Lúc này chỉ còn lại bốn người, Tiểu Phượng Tiên, lão Lý béo, A Anh và ta…
A Anh trợn mắt há mồm, trừng trừng nhìn Tiểu Phượng Tiên, có lẽ là bị dáng vẻ này của hắn dọa sợ, ta gọi nửa ngày nó vẫn chưa hoàn hồn.


Lý địa chủ thấy không còn hy vọng, lập tức van nài, khóc lóc tới mức cả mặt lem nhem toàn dầu với nước mắt.


Lúc Tiểu Phượng Tiên giết người, ta thường không lên tiếng, đằng nào chả phí hơi, còn phải xem lão nhân gia hắn hôm nay tâm trạng tốt hay xấu, có muốn giết hay không. Nhưng A Anh không biết thói quen của Tiểu Phượng Tiên, cho nên nó nói: “Đại hiệp, tuy lão ta tội ác tày trời, nhưng bà cụ nhà lão rất tốt bụng, giết lão bà cụ sẽ đau lòng.”


Tiếng đại hiệp kia ta nghe mà cũng phải trừng mắt mấy cái.
Tiểu Phượng Tiên hiển nhiên không nghe vào tai, ngón tay nhúc nhích. Ta thật sự lo hắn giết người trước mặt thằng bé sẽ để lại bóng ma tâm lý, thế là cũng nhỏ giọng lầu bầu: “Giết lão, còn bẩn kiếm, tội gì…”


Hôm nay tâm trạng hắn hiển nhiên tốt lắm, bất ngờ thu kiếm lại, sau đó giơ kiếm đến trước mắt, nhìn vết máu dính trên đó, thản nhiên nói: “Toàn là mỡ.”
Hắn… lại chịu nghe lời ta nói kìa…


Lão Lý béo được thả ra liền vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa quay lại nhìn chúng ta, xác nhận chúng ta không đuổi theo, tốc độ lại tăng hơn khá nhiều.
Từ ánh mắt của A Anh, ta liền biết bây giờ nó quả thực sùng bái Tiểu Phượng Tiên đến thảm rồi.


A Anh kéo vạt áo ta, thì thầm hỏi: “Tỷ tỷ, đệ có thể theo ca ca này học võ được không?”
“Không được.”
“Vì sao?”
“Chính là không được.”


Nó nhíu mày, lướt qua ta định nói chuyện với Tiểu Phượng Tiên, ta nhanh tay lẹ mắt bịt miệng nó, nở một nụ cười cứng nhắc với Tiểu Phượng Tiên.


Xa xa, Tiểu Đàm đã mua dược trở về, nàng bước nhanh về phía chúng ta, vẻ mặt luống cuống, tới trước mặt chúng ta còn thở hổn hển, nàng bối rối nhìn ta và A Anh một cái, sau đó đưa ánh mắt thăm dò về phía Tiểu Phượng Tiên.


Ta nghĩ, có nên thức thời một chút dắt A Anh tránh đi không nhỉ, đang cân nhắc nên viện cái cớ nào cho tốt, Tiểu Phượng Tiên liền thờ ơ nói: “Không ngại, nói đi.”


“Chủ tử, vừa nhận được tin tức vân điêu truyền tới, người đàn bà kia… muốn ngài lấy thêm một cái đầu nữa, hơn nữa phải chờ tin tức của bà ta, báo cho ngài khi nào thì ra tay, khi nào ra tay lần nữa, bà ta còn nói, nếu cần thiết, cả gia đình đó không cần giữ lại.”


Tiểu Phượng Tiên có vẻ đã dự liệu từ trước, vẩy sạch máu trên thân kiếm, “Mạch Hữu Phong, Mạch gia.”


Tiểu Đàm trợn mắt, “Chủ tử đã biết rồi ạ?” Nàng tức tối thở dài, “Người đàn bà đó thật quá đáng, rõ ràng nói Tiết Trường Hân là người cuối cùng, bây giờ lại tăng giá, bà ta như thế là nuốt lời! Chủ tử dứt khoát đừng đi nữa, Mạch Hữu Phong đã từng là quốc sư, Mạch Diên con trai của ông ta lại là hộ quốc đại tướng quân đương triều, canh phòng nghiêm ngặt, quả thực không dễ xuống tay đâu.”


“Bà ta đập nồi dìm thuyền, nếu không giết những người đó, bí mật của bà ta sẽ không giữ được.” Tiểu Phượng Tiên có thâm ý khác nhìn ta một cái, dường như muốn nhìn ra gì đó từ trong mắt ta, nhưng rất nhanh đã chuyển tầm nhìn. “Vị trí quý phi này, quả đã khiến bà ta vấy một thân máu tanh.”


Tiểu Đàm không nhận ra sự khác thường của chủ tử của nàng, nói không ngừng: “Vì mấy mạng người này, bà ta đem cả đứa con gái ruột của mình ra giao dịch với ngài, bà ta không muốn chịu tội, lại nhẫn tâm để con mình chịu, bất kể vì nguyên do gì, đều là bà ta ích kỷ mà thôi, người như thế làm sao xứng có được dòng máu thánh của tộc Ngọc Lan Già!”


Tiểu Phượng Tiên cúi đầu suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Con gái của bà ta, Thanh Giác công chúa, phải chăng đã đính hôn với người ta?”
“Gần đây mọi người đều kháo nhau chuyện này, hẳn là Mạch Diên tướng quân không lẫn vào đâu được.”


Hắn đột nhiên cười khẽ, “Thật đúng là một người đàn bà mưu tính sâu xa.”
Chuyện bọn họ bàn bạc, ta nghe còn chẳng hiểu, càng huống chi là A Anh kiến thức còn hạn hẹp hơn ta.


Ta vẫn nghĩ tộc Ngọc Lan Già chỉ là truyền thuyết, chẳng lẽ lại có thật? Lần này kim chủ của Tiểu Phượng Tiên là nữ thì ta biết rồi, nhưng người đàn bà này không ngờ lại là người Ngọc Lan Già, còn là người nữ được kế thừa thần huyết, kinh hãi nhất là… Bà ta còn là quý phi.
Mạch Hữu Phong?


Sau khi biết Mạch Thiên Vân là con trai của Mạch Diên, Tiểu Phượng Tiên đã không do dự muốn diệt khẩu, lẽ nào khi ấy hắn đã biết mục tiêu kế tiếp của mình sẽ là Mạch gia?
Gã đàn ông này… Tại sao cảm giác trên đời này không có việc gì mà hắn không liệu được cả?


Ta đang suy tư, Tiểu Phượng Tiên liền liếc qua, bảo ta một câu: “Lấy hộp đen với thuốc bổ đi, bây giờ xuất phát.”
“Đi đâu?”
“Kinh thành.”


Thấy hắn xoay người lệnh cho Tiểu Đàm đi lấy xe ngựa tới, ta vội gọi hắn lại, sau đó kéo tay A Anh qua, “Ngươi giúp đỡ thu xếp cho nó một chút được không? Ngươi làm việc nghĩa thì nên làm đến cùng, nó đâu còn nhà để về nữa.”


Mặt Tiểu Đàm tái xanh, dường như không thể tin nổi mình vừa nghe thấy mấy chữ làm việc nghĩa. Ta thấy hắn nhíu mày, lập tức đề nghị: “Thế này chẳng phải phù hợp với tiêu chuẩn nhận người của Phượng Minh Cô Thành các ngươi còn gì?”
A Anh tuy chẳng hiểu ta đang nói gì, nhưng cũng gật lấy gật để.


Tiểu Đàm cũng muốn giúp, nhưng thấy nét mặt chủ tử của nàng không tốt nên cũng không dám nói đỡ cho chúng ta, liền đáng thương nói: “Thế Liên cô nương, trong thành nhận người, phải do sứ giả ra ngoài mang về…”


Tiểu Phượng Tiên nhìn A Anh một chốc, rồi quay sang bảo Tiểu Đàm: “Bao giờ ngươi về thành thì dẫn nó theo.” Nói xong liền quay người đi, lúc đi hình như còn liếc ta một cái, lẩm bẩm một câu “Được đằng chân lân đằng đầu”.


Tiểu Đàm bị bất ngờ há hốc miệng, nhưng vẫn cực kỳ hào hứng đáp: “Rõ!”
Tâm trạng ta nhất thời vui phơi phới, không sợ ch.ết gào lên sau lưng hắn: “Phượng Tiên Hoa vạn tuế!”
Hắn như vậy, mới ông nội nó có mị lực!






Truyện liên quan