Chương 24: Xuất phát
Những ngày kế tiếp cũng coi như trời yên biển lặng. Quản Linh Nhi mỗi ngày đều dạo chơi với Tần Độc Tôn, ít khi có thời gian đi tìm Nguỵ Thiên Thanh; còn Nguỵ Thiên Thanh, từ sau khi nhận cha nương, y càng thêm sủng ái Tần Duy Ngã, sau khi đưa nhi tử cho nhị lão gia Tần gia giải sầu, y liền ngày ngày cùng thê tử luyện kiếm, đọc sách, chơi trò thân thiết gần gũi, cuộc sống gia đình thoải mái dễ chịu biết bao!
Đến một ngày, Nguỵ Thiên Thanh mới vừa luyện kiếm với Tần Duy Ngã xong, chợt thấy một thân ảnh đỏ rực chạy tới chỗ mình.
“Sư huynh!” Quản Linh Nhi bĩu môi, dáng vẻ đầy tâm sự.
“Xảy ra chuyện gì?” Nguỵ Thiên Thanh cười xoa đầu nàng.
“Sư huynh, trong nhà vừa mới gửi thư, bảo muội trở về.” Chán ghét, nàng đã đi được bao lâu đâu, cái tên Văn Thu đáng ch.ết kia đã như quỷ hồn lải nhải không ngừng.
“Vậy thì về thôi!” Nguỵ Thiên Thanh không tỏ vẻ gì.
“Hả? Sư huynh sao huynh có thể như thế!” Quản Linh Nhi nóng nảy, giậm giậm chân.
Đi đi đi đi! Ngươi đi càng xa càng tốt! Ngàn vạn lần đừng trở lại nữa. Tần Duy Ngã ở chung vài ngày đã hiểu rõ bộ mặt thực của hồng y mỹ nhân này, giờ chỉ thấy nàng là đã phiền lòng.
Gì chứ, trước mặt Nguỵ Thiên Thanh thì làm trò như chim nhỏ nép người, Nguỵ Thiên Thanh vừa đi một cái, lập tức dùng ánh mắt âm trầm khủng bố như muốn xẻo thịt lột da nhìn hắn. Người ta nói mỹ nhân như rắn rết, trước kia Ngưng Sơ như thế, giờ nàng ta cũng thế…Xem ra mai sau nhìn thấy mỹ nhân thì không suy nghĩ nhiều vẫn tốt hơn.
“Vốn ta và nương tử cũng chỉ tính ở lại đây một thời gian, sau đó đến Lưu Âm cốc của Phi đệ, rồi đi tìm muội. Giờ muội phải về, chúng ta vừa lúc đi cùng nhau luôn. Lát nữa ta đi báo cho cha nương một tiếng, sáng mai chúng ta xuất phát.”
Cái gì cái gì? Ai muốn đi đâu? Tần Duy Ngã đang hờn dỗi nhìn Nguỵ Thiên Thanh và Quản Linh Nhi ôm nhau, nghe vậy sợ tới mức không cầm nổi kiếm.
“Ngươi cũng muốn đi?!” Hắn đẩy Quản Linh Nhi trên người Nguỵ Thiên Thanh ra, nổi giận túm áo y chất vấn.
Ngươi đi thì ta làm thế nào bây giờ? Ngươi không phải muốn bội tình bạc nghĩa đó chứ! Tần Duy Ngã bối rối nghĩ, dự tính về nhà ban đầu giờ đã bị hắn quẳng ra sau đầu.
“Không phải ta đi, là chúng ta. Nương tử quên ta đã từng nói muốn dẫn ngươi đi thăm Phi đệ sao? Tính ra chúng ta cũng nên xuất phát rồi, Phi đệ còn đang chờ chúng ta.” Nguỵ Thiên Thanh thấy hắn hiểu lầm liền giải thích cho hắn.
“Ngươi, ngươi muốn dẫn ta, đi?” Tảng đá trong lòng được hạ xuống, Tần Duy Ngã có chút cao hứng, nhưng lại nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Đi cùng Quản Linh Nhi làm gì? Để cho ta xem hai ngươi ngày ngày ôm nhau hả?
“Sao vậy, mất hứng? Chúng ta chỉ đi thăm thôi, một thời gian nữa sẽ quay về.” Nghĩ nương tử luyến tiếc cha nương, Nguỵ Thiên Thanh nhẹ nhàng ôm hắn dỗ dành.
“Ta cũng đi!” Tần Độc Tôn bị đá qua một bên thật lâu rốt cuộc xen vào.
“Đệ đi làm gì?” Tần Duy Ngã giờ mới nhớ tới sự có mặt của đệ đệ, đỏ mặt giãy khỏi lòng Nguỵ Thiên Thanh. Tuy chuyện của hắn và Nguỵ Thiên Thanh mọi người đều đã biết, nhưng để bọn họ nhìn thấy hắn và Nguỵ Thiên Thanh tình chàng ý thiếp, hắn vẫn là cảm thấy mất tự nhiên.
“Đệ muốn đi thăm người nhà Linh Nhi, không được chắc!” Cho dù không nói rõ, nhưng chỉ cần có mắt mọi người đều nhận ra Tần Độc Tôn si mê cuồng dại Quản Linh Nhi. Giờ người trong lòng muốn đi, hắn còn chưa ôm mỹ nhân về nhà sao có thể cam tâm thả nàng bỏ đi ngay trước mắt.
“Ha hả!” Quản Linh Nhi đương nhiên biết Tần nhị công tử có ý gì, tuy nhiên nàng cũng rất thích hắn, để cho hắn đi theo cũng không có vấn đề gì, chỉ là…tới nơi rồi, tốt nhất không nên doạ sợ hắn.
Ta chỉ ước ngươi đem Linh Nhi của ngươi đi càng xa càng tốt! Tần Duy Ngã oán hận nhìn vẻ mặt cười gian trá của Quản Linh Nhi. Tiểu đệ à, đừng trách ca ca không nhắc nhở đệ, nữ tử này…không phải là người đệ có thể khống chế được.
“Cái gì? Muốn đi Lưu Âm cốc?” Đan Vô Ưu kinh hỉ bổ nhào vào người Nguỵ Thiên Thanh.
“Ừm! Khụ khụ!” Gắt gao túm thê tử lại, Tần Dữ Hằng giả bộ ho khan. Trang nghiêm! Trang nghiêm a!
“Dạ, nương. Trước khi xuất môn con đã có hẹn với Phi đệ, cho nên thừa dịp Linh Nhi về nhà liền cùng xuất phát, miễn cho nương tử tịch mịch.” Nguỵ Thiên Thanh bế nhi tử vừa chạy tới lên, cúi đầu thơm mặt nó một cái.
“Tốt lắm tốt lắm, bao giờ đi? Có thể —” Mang ta đi cùng không? Đan Vô Ưu sắp chảy nước miếng tới nơi. Lưu Âm cốc của Âm đế chính là thánh địa thiết tha mơ ước trong thiên hạ đó! Nghe nói nơi ấy có rất nhiều tuyệt thế bảo điển của các tiền bối lưu lại, tuỳ tiện lấy một quyển ra học cũng có thể trở thành tuyệt đỉnh cao thủ! Nếu nàng mà lấy được…Trong đầu hiện lên tình cảnh mình cười lớn đạp nát cái gọi là danh môn chính phái dưới chân, Đan Vô Ưu chợt thấy lâng lâng.
“Không được!” Làm phu thê với bà bao năm, Tần Dữ Hằng sao lại không biết bà nghĩ gì, cho nên nhân lúc bà chưa nói ra, ông lập tức phản đối.
“Vì sao chứ?” Đan Vô Ưu tức giận kêu to, dáng vẻ phình má chu môi hệt như thiếu nữ mười tám xuân xanh.
Còn cần hỏi vì sao sao? Chính nàng tự nhìn bộ dáng nàng và Quản Linh Nhi nói cái gì mà chỉnh người, cái gì mà chế độc vân vân xem, nào có dáng vẻ của một người làm nương của bốn đứa con? Nếu thực sự thả nàng ra ngoài, ta đây không phải suốt ngày chạy sau mông nàng thu dọn cục diện rối rắm sao.
Tần Dữ Hằng không nhiều lời với bà, chỉ nói một câu, không đồng ý chính là không đồng ý.
Đan Vô Ưu nhìn ông rồi lại nhìn sang hai nhi tử rưỡi và tức phụ (con dâu) tương lai của mình, thấy dường như không ai có ý định nói giúp bà, mắt ươn ướt nước, bĩu môi, thương tâm chạy đi.
Nương à, không phải chúng con không muốn giúp người, mà thực sự là ánh mắt cha quá khủng bố, nếu chúng con giúp người, chúng con nhất định sẽ thảm ch.ết mất. Tần gia huynh đệ đưa mắt nhìn trần nhà, giả bộ không nhìn thấy.
“Các ngươi định bao giờ xuất phát?” Tần Dữ Hằng thở dài. Thật là, bọn họ sống trước mắt ông vẫn cảm thấy đảm bảo hơn một chút, nhưng nương tử của ông thì…Ai! Đi thì đi đi, đi rồi cũng tốt, còn hơn là sống mà ngày ngày đau tim căng mật.
“Sáng sớm mai chúng con sẽ đi.”
“Ừ, tốt lắm. Đều xuống cả đi, ta đi xem Vô Ưu.” Tần Dữ Hằng phất tay bảo bọn họ về phòng.
“Khoan đã! Độc Tôn con ở lại, ta lấy ít đồ để con mang theo, trên đường sẽ dùng được.” Thuận tiện nhắc nhở nó một chút, miễn trên đường đi lại làm gì sai.
“Dạ.” Lưu luyến liếc Quản Linh Nhi một cái, Tần Độc Tôn không cam lòng nhìn nàng theo Nguỵ Thiên Thanh ra ngoài.
Lúc dùng cơm chiều, mọi người không thấy Đan Vô Ưu đâu, nghĩ chắc bà còn đang giận. Tần Dữ Hằng bảo bọn họ ăn cơm, không cần để ý đến bà, mình thì ăn qua loa hai ba miếng đã hạ đũa, mượn cớ rời đi.
Nguỵ Thiên Thanh đặt Li Nhi đã ngủ say nằm lên giường, sau đó đi vào viện, nhìn Tần Duy Ngã vẫn cứ ngẩn người.
“Nương tử.” Nguỵ Thiên Thanh từ đằng sau ôm Tần Duy Ngã vào ngực mình, tham luyến ngửi mùi hương trên người hắn.
Tần Duy Ngã không còn lòng dạ nào đi để ý đến y, tâm tình phức tạp. Vừa rồi khi hắn nhìn Nguỵ Thiên Thanh thu xếp hành trang, hắn mới phát hiện, không biết từ khi nào hắn đã quen có y bên cạnh, được y chải đầu búi tóc, cùng y luyện kiếm ôn thư. Trước kia, lúc hai người ở bên nhau, hắn luôn muốn về nhà, rời khỏi y. Giờ đã về nhà rồi, suy nghĩ rời khỏi y rất ít khi nảy lên trong đầu hắn. Cho dù việc hai người thân mật bị người nhà bắt gặp, hắn cũng chỉ thấy mất mặt, chưa từng thực sự muốn thay đổi…
Nhớ tới hôm nay tưởng lầm y bỏ mình lại mà rời đi, cảm giác khủng hoảng trong đầu lúc ấy…Tần Duy Ngã cười khổ, mình đối với y, đã trở thành lâu ngày sinh tình rồi sao?
“Nương tử, đêm đã khuya rồi. Chúng ta trở về phòng được không?” Nguỵ Thiên Thanh khẽ thì thầm bên tai Tần Duy Ngã, ánh mắt nóng chảy như lửa ẩn chứa chân thành thâm tình.
“Ừ.” Cảm giác được thứ cứng rắn đang kề sát mông mình của Nguỵ Thiên Thanh, mặt Tần Duy Ngã nóng lên, lên tiếng thuận theo.
Nhận được sự đồng ý của thê tử, Nguỵ Thiên Thanh một tay bế ngang hắn lên, mang về phòng.
“Nương tử, từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ không thể hảo hảo thân thiết như bình thường nữa, tối nay để vi phu phóng túng một lần, nhé.” Nguỵ Thiên Thanh đặt hắn lên giường, hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn.
“Tuỳ ngươi.” Tần Duy Ngã không rõ rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì, miệng như bị ma xui quỷ khiến nói ra hai từ. Bất quá, vừa nói xong hắn liền hối hận. Phóng túng? Ngày thường y không phóng túng, eo lưng hắn đã đau nhức khó chịu cả ngày. Nếu để y thực sự phóng túng….Không phải mình xong đời luôn rồi ư?
“Khô—” Từ ‘không’ còn chưa nói xong, môi đã bị Nguỵ Thiên Thanh như lang sói hôn vồ vập.
Ngẫm lại ngày thường hai người ở chung, Tần Duy Ngã có bao giờ không khước tử nửa ngày, đến khi ý loạn tình mê mới giao thân mình cho y đâu; lần này lại thay đổi thuận theo y như vậy. Nguỵ Thiên Thanh chỉ thấy bụng dưới trướng đau, dục hoả so với ngày xưa càng thêm hung mãnh khó nhịn.
Tần Duy Ngã bị hôn đến cả người nóng bừng, nhẹ bẫng. Xoẹt một tiếng, y phục trên người liền hoá thành vải vụn.
“Ngươi…” Dã man của Nguỵ Thiên Thanh làm hắn muốn chạy trốn.
“Nương tử! Ngày mai vi phu sẽ nhận lỗi với ngươi.” Vội vàng nói xong, Nguỵ Thiên Thanh đã xử xong y phục của chính mình, lao tới Tần Duy Ngã trần như nhộng.
“A!!” Ta mới nói đùa thôi! Đừng mà! Tần Duy Ngã bị doạ kêu gào thảm thiết.