Chương 2: Ngươi là yêu quái của ta 1
“Xin hỏi, huynh có phải là yêu quái không vậy?”
Ngày hôm đó ta đang ở trên sườn núi phơi nắng, đánh một giấc gà gật thì chợt nghe thấy câu hỏi này.
Ta mở mắt ra, nhìn thấy một đứa trẻ nhiều lắm cũng chỉ mới mười tuổi, đang vò tay áo và ống quần rộng thùng thình của đạo bào trên người, gương mặt ngốc nghếch nhìn ta.
Ta trả lời vô cùng ngắn gọn và thẳng thắn: “Ừ.”
“Ồ.” Hai con mắt của tiểu đạo sĩ sáng long lanh, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy yêu quái chăng, vui mừng đến mức này cơ đấy, “thế ngươi tên là gì?”
Ta nói: “Thanh Hồi.”
Nó cầm một nhành cây viết ngoáy lên mặt đất: “Là hai chữ này hả?”
Ta liếc nhìn, hai chữ nó viết là “Thanh Hội.”
“Không phải.”
“Vậy là hai chữ nào?” Nó chớp chớp mắt, từ cái túi vải bên hông móc ra một cây bút đã trụi lông còn tưa ngòi, một tờ giấy vàng nhăn nhúm, thấm ướt đầu bút rồi đưa sang ta, “Có thể viết lên đây không?”
Ta không kiên nhẫn được nữa, tóm lấy bút, viết lên hai chữ Thanh Hồi. Tiểu đạo sĩ lấy lại tờ giấy, đột nhiên trong mắt loé lên một tia tinh quang, sau đó nó lẩm bẩm đọc, tờ giấy hoá vụn, biến thành hai con chữ to màu đỏ hư hư ảo ảo, rồi thấm vào lòng bàn tay nó.
Rồi nó lại giơ ngón tay lên biến ra một lá bùa, bộp, dán vào sau ót của ta, nó há miệng để lộ ra hàm răng thiếu mất một cái răng cửa: “Bây giờ ngươi là yêu quái của ta rồi!”
Ta bó tay rồi, không ngờ thói đời bây giờ lại suy đồi đến vậy, đến một đứa oắt nhỏ xíu thế này mà cũng có tâm cơ cơ đấy, còn chơi ta một vố nữa.
Nó ngoác cái miệng thiếu cái răng cửa cười đến ngây thơ trong sáng, ta thật thất vọng với cuộc đời này làm sao.
Ta nói: “Được rồi, vậy thì từ bây giờ ngươi mang ta theo nhé.” Rồi liền lập tức biến lại nguyên thân.
Nguyên thân của ta đâu có lớn lắm, cũng chỉ cao ba trượng, rộng mười trượng. Ngoài ra cũng chẳng nặng, chỉ có mấy ngàn cân hà, nhấc mình lên đè tên tiểu đạo trưởng này xẹp lép như cái bánh nướng cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Nó trố mắt ngẩng đầu nhìn ta, há to miệng nói: “Ngươi…biết biến thành cục đá?”
“Ta vốn là cục đá mà.”
“Ngươi không phải là gấu hả?”
Trong tam thế này, làm quái gì có con gấu nào mà phóng khoáng như ta hả!
Nó lại đực mặt ra: “Sư phụ bảo ta đi bắt gấu, ta cứ nghĩ ngươi là gấu xám.”
Nhãn thần không tốt, ta cũng không trách nó. Ta bây nhiêu tuổi rồi, còn tính toán với đứa con nít phàm trần thì còn ra thể thống gì nữa? Ta lại biến lại hình người, để cho nó tiện nhìn cho rõ phong thái tuấn dật của lão nhân gia ta đây.
Nó cúi đầu xuống, giọng nghẹn ngào: “Ta chỉ có một lá bùa…bắt không được gấu thì không thể ghi tên vào sổ rồi…”
Còn nhỏ tuổi thế này mà đã xảo trá, cần phải dạy dỗ lâu dài.
Ta không nói gì, đưa tay gỡ lá bùa sau ót xuống, đột nhiên giữa không trung vang lên một tiếng gầm: “Yêu quái, mau thả sư đệ của ta ra!” Trong đám mây một cái bóng màu xanh rơi thẳng xuống, tiếp sau là một luồng ngân quang bổ thẳng vào đỉnh đầu ta.
Ta cũng lười tránh, mấy ngày nay mưa gió suốt, rêu cũng mọc dài trên đầu rồi, vừa hay có kẻ gãi ngứa cho.
Ngân quang còn cách đỉnh đầu ta hai ba trượng thì tiểu đạo sĩ đang giơ tay áo chùi nước mũi bỗng hét lên: “Sư huynh, đừng mà!”, rồi chắn ngay trước người ta.
Ngân quang vừa mới sượt vào đầu ta trong chớp mắt đã được thu hồi, liền sau đó là một thiếu niên đạp kiếm đáp xuống ngay trước mặt.
Tiểu đạo sĩ giơ hai cánh tay ra y như gà con đang giương hai cánh, đứng trước chân ta đối mặt với tên thiếu niên kia: “Sư huynh, đừng đánh hắn, hắn là yêu quái của đệ.”
Thiếu niên nhíu mày, nhìn nó rồi lại nhìn lên ta: “Chẳng phải sư phụ bảo bắt gấu con sao, sao đệ lại bắt con to thế này?”
Ta tức rồi đấy nhá, bổn toạ khí phách thế này, có chỗ nào giống gấu chứ hả? Thấy tên thiếu niên này phép thuật muốn thi triển là thi triển, muốn thu hồi là thu hồi, có vẻ cũng có chút đạo hạnh vậy mà không ngờ nhãn lực cũngchẳng khá khẩm gì hơn.
Ta lạnh lùng nói: “Bổn tọa không phải gấu.”
Tiểu đạo sĩ sún răng cúi đầu, day day miệng nói: “Sư huynh, đệ bắt nhầm rồi, hắn không phải là gấu.”
Thiếu niên nhìn ta rồi lại nhìn nó, nhất thời gương mặt đau đớn khôn cùng: “Chỉ có một lá bùa, sao đệ có thể bắt nhầm chứ! Sớm đã đưa cho đệ thì phải nhìn kỹ rồi mới bắt chứ! Hơn nữa nhất định phải để ý tướng mạo, đần độn vụng về chất phác, lại có thể thu về làm linh thú nữa! Sao đệ có thể bắt một cái mặt khó coi thế hả!”
Ừ, hả, mặt ta thì làm sao?
Nhóc sún răng càng nghẹn ngào hơn: “Đệ nhìn rồi.”
“Nhìn rồi mà còn bắt nữa hả!!!” Thiếu niên rống to, đưa tay chỉ về phía ta, “cái mặt này vừa nhìn là biết yêu ma, tuyệt đối không thể bước vào chính đạo!”
Thanh Hồi, ngươi không thành tiên được đâu.
Mấy ngàn năm nay, vết thương sâu kín trong lòng ta lại một lần nữa bị đâm một nhát dao.
Ta lại lạnh lùng hỏi: “Sao bổn toạ lại nhìn giống kẻ bất chính?”