Chương 26: Hướng đi của cô ấy

Buổi đêm, Cẩn Tri ngủ chập chà chập chờn. Vào một khoảnh khắc nào đó, cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc, phát hiện trời đã sáng.
“Tiểu Kiệt!” Cẩn Tri gọi lớn tiếng. Ngôi nhà im phăng phắc, chẳng thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đâu cả.


Cô liền xuống giường đi sang phòng bên cạnh. Căn phòng sáng trưng, có thể nhìn rõ những hạt bụi nhỏ li ti bay trong ánh nắng. Tiểu Kiệt không ở nhà, cặp sách vẫn còn treo sau thành ghế.
Cẩn Tri lập tức quay người chạy ra ngoài.


Mặt trời đã nhô lên từ sau dãy núi. Bây giờ vẫn còn sớm nên trường học vắng tanh, Nhiếp Sơ Hồng đứng bên cạnh bàn sắp lại chiếc ba lô. Hôm nay, anh mặc áo phông dài tay và quần bò, bên ngoài khoác áo màu đen. Bộ đồ này được mua từ năm anh tốt nghiệp đại học. Chỉ có điều, chàng thanh niên hừng hực khí thế năm xưa giờ đây đã trở thành người đàn ông chững chạc, trầm ổn


Anh bỏ túi bánh mì, mấy chai nước và một gói đồ ăn vặt vào ba lô. Tối qua, sau khi quyết định lên núi ngắm hoa, anh liền đi đến cửa hàng nhỏ ngoài thị trấn mua đồ. Con gái thường hay ăn vặt, nhưng anh không biết Cẩn Tri thích món gì nên chọn mỗi thứ một ít.


Vừa kéo khóa ba lô, Nhiếp Sơ Hồng liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ở bên ngoài. Cẩn Tri nhanh chóng chạy vào, mặt đỏ bừng, thở hổn hển.
“Tiểu Kiệt một mình lên núi, đến giờ vẫn chưa quay về.” Cô hét lớn.


Nhiếp Sơ Hồng ngẩn người. Không đợi anh kịp phản ứng, cô nói tiếp: “Em sợ thằng bé gặp nguy hiểm mất. Chúng ta phải đi tìm nó ngay.”


available on google playdownload on app store


Nói xong, Cẩn Tri lại định chạy ra ngoài, tiếp tục thông báo với những người khác. Nhiếp Sơ Hồng phản ứng nhanh, túm lấy cánh tay cô: “Khoan đã! Em hãy nói từ từ xem nào. Sao em biết Tiểu Kiệt lên núi? Liệu có trường hợp nó chạy đi chỗ khác chơi hay không?”


Cẩn Tri khẳng định chắc chắn: “Em đã tìm quanh đây rồi. Hơn nữa, tối qua nó nảy ra ý định lên núi.”
Nhiếp Sơ Hồng trầm mặc trong giây lát rồi cầm ba lô, cùng cô đi ra ngoài. Cố Tế Sinh không biết xuất hiện từ lúc nào, khoanh tay đứng ở cửa.


“Cô sốt ruột gì chứ?” Anh ta lãnh đạm mở miệng: “Tiểu Kiệt lên núi làm gì? Xung quanh rộng như vậy, cô đã chắc tìm hết chưa? Không thì đừng phát biểu linh tinh, làm nhỡ thời gian của chúng tôi.”


Hôm qua, khi anh ta nói những câu châm chọc, Cẩn Tri chỉ cười cười. Hôm nay, anh ta còn chưa dứt lời, cô đã nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, đồng thời nghiêm giọng: “Tôi không có thời gian đôi co với anh. Tôi khẳng định thằng bé lên núi là lên núi.”


Nói xong, cô chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Cố Tế Sinh, lập tức rời đi, mặc cho đối phương sững sờ tại chỗ. Nhiếp Sơ Hồng đi vòng qua chỗ anh ta, buông một câu: “Tôi tin tưởng vào phán đoán của cô ấy.”


Cố Tế Sinh ngượng ngùng dõi mắt về phía hai người, cuối cùng cũng đi theo họ. Cẩn Tri sang phòng của Nhiếp Sơ Hồng tìm Trang Xung. Anh ta đang ngồi ở đầu giường nghịch điện thoại, sắc mặt lộ vẻ hưng phấn khi nhìn thấy cô: “Bây giờ lên núi luôn à?”


Cẩn Tri gật rồi lắc đầu: “Chúng ta đi cứu người. Tiểu Kiệt mất tích rồi.”


Trang Xung liền nhét đồ vứt đầy trên giường vào chiếc ba lô dã ngoại, gồm cuộn dây, băng y tế, la bàn, đèn pin, con dao và cả... chiếc nỏ. Quen biết anh ta lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cẩn Tri cảm thấy, có lẽ anh ta cũng không phải vô dụng.






Truyện liên quan