Chương 40
Cẩn Tri quan sát rừng cây rậm rạp xung quanh rồi dừng ánh mắt ở chiếc huy hiệu hoa mai. Trông nó giống hệt những chiếc huy hiệu đã được đánh dấu trước đó, gồm cả chữ cái “ZC” xiêu vẹo.
Quỷ đập tường ư? Cô đột nhiên nhớ tới Trí tuệ nhân tạo sơ đẳng bị Ứng Hàn Thời tiêu diệt ở thư viện. Khi tận mắt chứng kiến những cỗ máy tự do hoạt động mà không có người điều khiển, cô còn tưởng mình bị trúng tà. Do đó, trên thế gian này chẳng có ma quỷ mà chỉ có sinh vật ngoài hành tinh bày trò.
Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời. Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh khẽ gật đầu. Thế là cô càng khẳng định suy đoán của mình.
Trong khi đó, ba người đàn ông còn lại không khỏi hoang mang. Người chững chạc nhất là Nhiếp Sơ Hồng cũng quan sát kỹ chiếc huy hiệu rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác. Cố Tế Sinh nhíu mày hỏi Trang Xung: “Cậu có chắc chắn đây là huy hiệu của cậu không?”
Trang Xung nghiêm nghị gật đầu rồi quay sang Cẩn Tri: “Cô có cảm thấy quay cuồng chóng mặt không? Nếu có... tức là chúng ta đã lạc vào mê trận. Cuốn “Đô thị tu tiên truyện” cũng đề cập đến vấn đề này.”
Cẩn Tri hết nói nổi. Cô không đáp, mà tiếp tục ngắm nghía chiếc huy hiệu. GPS của Ứng Hàn Thời chắc chắn không sai sót, do đó không thể có chuyện bọn cô quay về đường cũ. Vậy thì tại sao chiếc huy hiệu này lại xuất hiện ở đây?
“Liệu có trường hợp...” Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Ai đó cố tình lấy chiếc huy hiệu mà Trang Xung đã đánh dấu đặt ở nơi này, để chúng ta bắt gặp không?”
Mọi người đều lặng thinh. Ứng Hàn Thời trầm tư suy nghĩ. Vài giây sau, Trang Xung thắc mắc: “Tại sao hắn phải làm vậy?”
Cố Tế Sinh cất giọng lạnh lùng: “Bởi vì hắn muốn chúng ta giống cậu, cứ tưởng mình bị trúng tà, chỉ có thể loanh quanh một chỗ không có cách nào thoát khỏi. Như thế, chúng ta sẽ chẳng tìm thấy quái vật ban nãy.”
Trang Xung sững sờ. Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời và Nhiếp Sơ Hồng đều gật đầu tán thành. Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Tôi nghĩ, đây chính là mục đích của hắn.”
Nhiếp Sơ Hồng tiếp lời: “Tóm lại, chúng ta đừng nghĩ đến những thứ ma quái đó nữa, tránh để bản thân bị rối loạn.”
“Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy người khổng lồ, chuyện này giải thích thế nào đây?” Trang Xung hỏi.
Mọi người đều im lặng. Nhiếp Sơ Viễn đáp: “Chúng ta cứ tiếp tục tiến về phía trước thôi.”
“Khoan đã.” Đúng lúc này, Cẩn Tri đột nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy bông hoa này hơi khác huy hiệu mà Trang Xung dùng để đánh dấu.”
Trang Xung lập tức cúi xuống xem xét tỉ mỉ. Anh ta lắc đầu: “Giống một trăm phần trăm, đây chính là nét chữ của tôi.”
Ứng Hàn Thời nhìn Cẩn Tri nhưng cô vẫn dán mắt vào bông hoa “Tôi thấy hình như có sự khác biệt. Trang Xung, anh cầm ra đây đi.”
“Được.” Trang Xung vừa định giơ tay, Cẩn Tri liền ngăn lại: “Khoan đã, để an toàn, anh vẫn nên dùng cái xẻng trong ba lô ấy. Ngộ nhỡ bông hoa đó là do hắn biến thành thì sao?”
Thật ra, câu này chỉ là lời nói đùa nhưng Trang Xung vẫn nghiêm túc rút ra cái xẻng làm bằng sắt nhỏ từ ba lô của mình.
Mọi người đều dõi theo anh ta. Trang Xung một tay cầm cái xẻng, từ từ đưa về phía bông hoa. Nhưng đúng lúc này, bông hoa khẽ động đậy. Trang Xung còn tưởng mình hoa mắt, lập tức dừng động tác.
Ngay sau đó, một chuyện vô cùng li kì xảy ra ngay trước mặt bọn họ. Một giây trước, chiếc huy hiệu rõ ràng còn là hình bông hoa màu đỏ. Thời khắc tiếp theo, các cánh hoa bắt đầu tan rã, thành vô số mảnh vụn nhỏ li ti, lơ lửng trên không trung. Nhưng trạng thái này cũng chỉ duy trì trong một vài giây rồi những mảnh vụn kim loại bắt đầu biến hình. Trang Xung trợn mắt há hốc mồm, lùi lại phía sau một bước. Cẩn Tri cũng sững sờ, thậm chí quên cả sợ hãi. Duy chỉ có Ứng Hàn Thời sắc mặt không thay đổi, tựa như đã sớm lường trước sự việc.
Những vật thể nhỏ nhanh chóng hình thành đường nét. Bắt đầu là đôi chân dài bằng ngón tay út con người, tiếp theo là thân hình màu trắng bạc rồi đến hai cánh tay nhỏ xíu. Sau đó đến lượt cái đầu tròn tròn, chỉ bé bằng đầu ngón cái, trên có hai cái tai, không có mũi, miệng là một đường thẳng tắp, đôi mắt tinh thể đỏ lấp lánh.
Cẩn Tri lập tức nghĩ tới Tiêu Khung Diễn. Nhưng đám sinh vật tí hon đóng giả làm huy hiệu hoa mai để dọa bọn cô chỉ bé bằng đầu ngón chân anh ta mà thôi.
Chúng nhanh chóng hoàn thành việc biến hình trong chớp mắt, sau đó trèo lên nằm sấp trên cành cây, ngó đầu xuống nhìn nhóm người dưới mặt đất. Ngoài Ứng Hàn Thời, những người khác vẫn chưa hết sững sờ. Cẩn Tri để ý thấy đôi mắt của chúng trợn trừng, cái miệng ngoác ra, có vẻ rất hung dữ.
“Bíp bíp bíp bíp...” Miệng đám sinh vật tí hon phát ra âm thanh vụn vặt mà không ai nghe hiểu, khiến mấy người ở dưới đất giật mình. Sau đó, chúng đột nhiên ngẩng đầu rồi lại cúi xuống, há to miệng nhằm vào bọn họ.
“Phì phì phì!” Lần này, Cẩn Tri đã nghe ra âm tiết của chúng. Chúng đang làm động tác nhổ nước bọt vào bọn cô? Cho dù chẳng có tí nước nào.
Khóe mắt Ứng Hàn Thời thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt.
Đám sinh vật tí hon bất thình lình nhảy từ trên cây xuống dưới chân bọn họ. Tuy sự xuất hiện của chúng tương đối bất ngờ nhưng bởi vì chúng quá nhỏ nên mọi người không cảm thấy sợ hãi mà chỉ chấn động và hiếu kỳ.
Vừa chạm mặt đất, chúng liền giang hai tay và hai chân. Cẩn Tri còn thấy chúng làm động tác cắn môi, tựa như hạ quyết tâm rồi chạy biến vào bụi cỏ.
Cùng lúc đó, Ứng Hàn Thời cũng di chuyển. Anh vụt qua mọi người, loáng một cái đã cách xa mấy chục bước chân. Khi chạy đến bên một thân cây cổ thụ, anh chợt nhớ ra điều gì, lập tức dừng bước rồi quay về phía Cẩn Tri.
“Mau đến đây đi!”
Cẩn Tri liền chạy nhanh đến bên anh, những người khác cũng chạy theo cô. Ứng Hàn Thời tóm lấy cổ tay cô. Nhân lúc mọi người không để ý, anh liền kéo mạnh. Cẩn Tri bay người lên không trung, thuận thế rơi xuống lưng anh. Anh nhanh chóng đưa tay ra sau giữ chân cô rồi đuổi theo đám sinh vật tí hon.
Trời đã tờ mờ sáng nên tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Làn gió mát rượi thổi bên tai, cây cỏ sượt qua cánh tay Cẩn Tri. Cô nằm sấp trên lưng Ứng Hàn Thời, anh chạy đầu tiên, ba người đàn ông còn lại ra sức bám theo. Nhìn những thân hình nhỏ xíu màu bạc thấp thoáng ở phía trước, Cẩn Tri không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn. Hôm nay, Ứng Hàn Thời chạy không nhanh mấy, nhưng tốc độ cũng vẫn hơn người bình thường. Chắc là do anh không thể bộc lộ thân phận hoặc chẳng cần thiết phải làm vậy, bởi vì đám sinh vật có đôi chân ngắn cũn nên loáng một cái đã bị bọn họ đuổi kịp.
Ba người đàn ông phía sau bám sát nút. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung chạy song song. Cẩn Tri nghe thấy Trang Xung vừa thở hổn hển vừa lên tiếng: “Đây là tiểu yêu quái đúng không?” Anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ học thuyết yêu ma.
Nhiếp Sơ Hồng đáp: “Cậu không thấy chúng giống người máy hay sao?”
“Ừ nhỉ.”
Nghe đến đây, Cẩn Tri lại nhìn Ứng Hàn Thời. Xem ra, bí mật không còn che giấu được bao lâu nữa.
Cô thì thầm bên tai anh: “Chúng là thứ gì vậy?”
Ứng Hàn Thời hạ giọng: “Người máy Nano.”
Cẩn Tri kinh ngạc, nhướng mày dõi theo đám người máy tí hon đang lao đi vùn vụt. Cô đã từng nghe qua từ “Nano”, là loại vật liệu mới hình như trên Trái đất mới đang ở giai đoạn nghiên cứu. Vì thế, chúng mới có khả năng biến hình hay sao?
Cô đang định hỏi thêm vài câu, trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng ly kỳ. Nhiều phiến lá cây tự nhiên rơi xuống. Cùng lúc đó, cây cỏ dưới mặt đất bất chợt dựng đứng, mấy hòn đá cuội nảy lên không trung. Giây tiếp theo, chúng tan rã thành mảnh vụn rồi lập tức biến thành những người máy bé bằng đám người máy Nano vừa rồi. Chúng lần lượt đáp xuống mặt đất, quay về nhóm Cẩn Tri. Chúng chụm đầu ghé tai, phát ra âm thanh “Bíp bíp bíp”
Sau đó, chúng co giò chạy theo những người máy trước đó. Cẩn Tri tròn mắt, Nhiếp Sơ Hồng ở phía sau cất giọng kinh ngạc: “Nhiều như vậy sao?”
“Chúng muốn làm gì thế?” Cẩn Tri hỏi.
Ứng Hàn Thời vẫn giữ nguyên tốc độ, từ tốn đáp: “Mục đích của chúng là dọa chúng ta. Người máy Nano có khả năng tổ hợp và biến hình. Người khổng lồ chắc cũng do chúng cùng nhau tụ tập đóng giả mà thành.”
Cẩn Tri chợt hiểu ra vấn đề: “Vì vậy, thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là cái bóng mà thôi. Do sợ bị lộ tẩy nên khi anh qua chỗ người khổng lồ, chúng đã bỏ chạy mất.”
Trước đó, Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn luôn nhìn nhận sự tồn tại của sinh vật ngoài hành tinh bằng một thái độ nghiêm túc, không ngờ lại là đám người máy tí hon này. Bao nhiêu truyền thuyết về “ma quỷ” hay “quái vật” ở vùng núi Y Lam chắc cũng do chúng bày trò.
“Chúng cũng là đồng loại của Tiêu Khung Diễn rồi còn gì.” Cẩn Tri lên tiếng.
Cô vừa dứt lời, máy liên lạc ở cổ tay Ứng Hàn Thời vang lên tiếng “bíp”, giọng Tiêu Khung Diễn ở đầu kia truyền tới: “Tiểu Tri, sao cô có thể nhận định như vậy?”
“Chẳng phải các anh đều là người máy hay sao?”
Ngữ khí của Tiêu Khung Diễn đặc biệt bất mãn: “Chúng tôi đều là người máy nhưng không giống nhau chút nào. Tôi là người máy chiến đấu vũ trang có trí tuệ và năng lực cao, còn kiêm chức quản gia tư nhân toàn năng. Nói như người Trái đất các cô, Tiểu John tôi là người văn võ song toàn.”
“Thế à? Chúng thì sao?” Cẩn Tri hỏi.
Tiêu Khung Diễn “hừ” một tiếng: “Loại chân tay ngắn ngủn, trông có vẻ yếu ớt, lại còn chẳng trang bị súng ống, chỉ được cái mã nhưng vô dụng chắc chắn là người máy Nano dùng để làm cảnh rồi. Tôi thừa nhận, người máy Nano cũng có loại hình vũ trang, sức chiến đấu không tồi, nhưng đám này chắc chắn không phải. Nhắc tới mới nói, lão đại, đám người máy lỗi thời này sao có thể đến Trái đất nhỉ?”
“Có người đưa chúng đến đây.” Ứng Hàn Thời đáp.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Cẩn Tri mới để ý, bọn cô đã chạy một đoạn khá xa. Lúc này, trời đã sáng, rừng cây phía trước ngày càng thưa thớt, địa thế càng rộng mở, các tảng đá và vách núi cũng ngày càng nhiều hơn. Đám người máy tí hon đang lướt trên bề mặt một tảng đá, lao về phía trước.
Ứng Hàn Thời đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng đuổi kịp bọn chúng. Anh giữ chân Cẩn Tri bằng một tay, cúi xuống nhặt một người máy rồi đưa đến trước mặt cô.
Cẩn Tri quan sát người máy. Nó dường như vô cùng hoảng sợ, chỉ liếc phải liếc trái mà không dám động đậy.
“Em có muốn chơi với nó không?” Ngữ điệu của anh thản nhiên như đang hỏi cô có muốn ăn kem hay không.
Cẩn Tri giơ tay định cầm nhưng lại rụt về: “Nó có cắn tôi không?”
“Đợi một lát.” Ứng Hàn Thời giơ người máy tí hon ra trước mắt mình. Nó liền ngẩng đầu nhìn anh.
“Sinh vật Nano.” Anh nghiêm giọng: “Cô ấy không phải là người mà ngươi có thể mạo phạm. Hãy ghi nhớ điều đó, bằng không, ta sẽ cho người vào lò nấu lại.”
Cẩn Tri không ngờ anh lại răn đe nó. Vào thời khắc này, trông anh rất lạnh lùng và uy nghiêm.
Người máy tí hon hiển nhiên có thể nghe hiểu lời anh. Nó ra sức xua tay, tỏ ý không dám. Lúc này, Ứng Hàn Thời mới đưa nó cho Cẩn Tri.
Cẩn Tri dè dặt nhận lấy người máy. Nó đứng bất động trong lòng bàn tay cô, ngẩng đầu liếc cô một cái rồi lại cúi gằm mặt.
Cẩn Tri mỉm cười, chọc nhẹ vào người nó. Nó để yên cho cô sờ, miệng phát ra tiếng “bíp bíp”, cũng không biết nói gì.
Cô yên lặng ngắm thân hình nhỏ bé trơn láng của nó. Người máy Nano làm cảnh ư? Cô không nỡ bắt nạt nó, lại nằm sấp xuống lưng Ứng Hàn Thời.
Một lúc sau, cô hỏi nhỏ: “Có phải mày cũng đến từ Tinh vân Hồ Điệp hay không?”
Người máy tí hon đột nhiên ngẩng mặt, gật đầu lia lịa: “Phù phù phù...”