Chương 7: Người mặc áo đen quái dị
Một tháng sau.
Một tháng qua này sóng yên biển lặng, chủ cho thuê nhà không đến đòi nợ, Lưu Tuyết nghĩ đúng là ông ta sinh lòng từ bi, chuyện vòng cổ đã sớm bị lãng quên.
Lâm Duyệt suốt ngày ở trường và công ty, chạy đi chạy lại hai nơi, lại không có tâm tư chú ý chủ nhà đột nhiên thay đổi thái độ.
Thời tiết đầu hè có chút nóng, ánh mặt trời màu vàng bao phủ khắp trường trung học, hết sức hài hòa. Giọng đọc sách từ các cửa sổ truyền ra, ồn ào, lại làm cho người ta nghe mà cảm thấy thoải mái.
Một chiếc xe hơi đen cao cấp chậm rãi dừng ở cửa trường học, bốn cửa xe đồng thời mở, bốn người đàn ông cùng đi ra, trang phục giống nhau, chiều cao như nhau, còn có khuôn mặt lạnh cũng giống nhau.
Thậm chí bước chân dài ngắn cũng giống nhau, vững vàng hướng cổng trường đến.
Bên trong một phòng học, Lâm Duyệt lo lắng
“Sớm biết là những lời giảng này vô nghĩa, tớ sẽ không đến đây”
“Nhỏ giọng chút, bị giáo viên nghe được, mắng cho cậu chịu không nổi” Lưu Tuyết cảnh cáo nhắc nhở, tuy rằng cô cũng hiểu được rất nhàm chán, rất muốn ngủ.
Đứng trên bục giảng là một cô giáo ước chừng bốn mươi tuổi, chính là giáo viên chủ nhiệm lớp của cô, dường như cảm giác có chút lo lắng. Đẩy gọng kính lạnh lùng nói:
“Mọi người đừng tưởng rằng hôm nay tôi giảng giải những lời vô nghĩa, đó là những yếu tố cần thiết cho việc thi vào trường cao đẳng, mọi người nhất định phải nhớ kỹ, hiểu chưa?
“Dạ rõ” Dưới lớp hơn tám mươi học sinh trăm miệng một lời đáp. Lâm Duyệt nằm trên mặt bàn, miễn cưỡng hưởng ứng nói theo mọi người.
“Tốt, Lâm Duyệt ngươi đứng dậy!” Cố giáo nhìn chằm chằm Lâm Duyệt nói.
“A?” Lâm Duyệt sửng sốt một chút, vội đứng lên, nghĩ mà sợ, cẩn thận nhìn vị chủ nhiệm lớp trên bục, không biết cô muốn làm cái gì.
“Em giúp tôi lặp lại một chút những yếu tố cần thiết khi thi vào trường cao đẳng tôi vừa mới nói.”
“Ách…” Nói cái gì? Không xong! Cô mới vừa rồi không có nghe, cô mới nghĩ là thế sao để kiếm tiền nhiều một chút. Đúng rồi, cuộc thi nên chú ý cái gì?
Đang lúc cô đem mái tóc mềm mại trên đầu mình uốn gợn sóng thành tóc quăn, trước cửa tự nhiên xuất hiện bốn người đàn ông mặc áo đen đi vào, hướng giáo viên trên bục khom người cúi chào, thật có lỗi nói:
“Quấy rầy”.
Ha ha, không quấy rầy, không quấy rầy! Lâm Duyệt ở trong lòng thoải mái nói, chỉ cần có thể khiến tầm mắt của giáo viên chuyển ra khỏi người cô, cho dù bọn họ là thần là quỷ ở đâu cũng được.
“Xôn xao…” Toàn bộ học sinh bắt đầu kinh động một trận, đều bị những nam nhân vóc dáng cao to mặc âu phục đột nhiên xuất hiện bị hấp dẫn, tất cả đều mở to đôi mắt tò mò mà nhìn.
“Các cậu….là ai? Muốn tìm ai?” Giảng viên cũng có chút kinh hãi, e ngại đánh giá người đàn ông áo đen đột nhiên xuất hiện này.
Người đàn ông ấy không có trả lời câu hỏi của cô giáo, hai người khác rất nhanh lướt qua phòng học một lượt, ánh mắt dừng trên người Lâm Duyệt, bước chân thẳng hướng cô đi đến.