Chương 57: Bữa sáng ấm áp – 1
Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt nhìn qua bữa sáng, nở nụ cười nói: “Anh không có tài năng thiên phú ấy.”
Trên mặt bàn bày la liệt những kiểu món ăn đa dạng, các loại bánh mì điểm tâm, mỗi một cái mặt trên đều dùng bơ hoặc nước sốt cà chua vẽ thành những bức tranh. Lâm Duyệt ghé vào trên bàn đếm đếm, mười hai con giáp đều tề tựu đông đủ ở đây.
“Bảo bối, con vẽ ba ngày mới hoàn thành đi?” Lâm Duyệt quay đầu nhìn liếc mắt một cái tiểu Thư Tình đang chờ tranh công, kinh ngạc mở miệng hỏi.
Tiểu Thư Tình lắc đầu, hi hi cười nói: “Vừa mới mới vẽ, mẹ, con giỏi hay không?”
“Giỏi quá!” Lâm Duyệt không chút nào keo kiệt khích lệ bản thân nó, hướng nó giơ giơ ngón tay cái, sau đó quay lại nhìn một bàn mỹ vị, nói: “Tiểu bảo bối, con muốn ăn cái gì? Nghị ca ca anh muốn ăn cái gì? Chúng ta nên chia đều đi nga.”
Khi nói chuyện, bốc lên một miếng điểm tâm hướng miệng lấp đầy. Sau khi vấn đề của nàng hỏi xong, tiểu Thư Tình rất hào phóng mà chỉ chỉ một cái thành tựu, nói: “Ba ba bảo con ăn cái này.”
“Ân, được, của con đây.” Lâm Duyệt đem thành quả đáng kinh ngạc bỏ vào cái đĩa trước mắt nó. Sau đó chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm: “Nghị ca ca, còn anh?”
Ngẩng đầu, đã chạm ngay vào ánh mắt thâm trầm của Mạc Lặc Nghị Phàm đang nhìn chằm chằm chính mình, trong lòng Lâm Duyệt cả kinh, không rõ vì sao trên mặt hắn lại xuất hiện loại biểu tình tựa như ảm đạm này.
Đã từng nhìn qua hắn lạnh lùng tà ác, cũng đã nhìn thấy rất nhiều hắn một mặt tựa tiếu phi tiếu, biểu tình thật đáng đánh đòn. Hắn trước mắt, thật đúng là khiến nàng nhất thời không thể phản ứng lại.
Mạc Lặc Nghị Phàm gắt gao nhìn nàng rất gần, Lâm Duyệt, nàng thật sự đã quên tất cả về hắn sao? Ngay cả những gì đơn giản nhất cũng đã quên hết? Hắn tin tưởng Owen – Morgan có cái năng lực này, bởi vì chính mắt hắn đã từng được chứng kiến.
Hắn thật không ngờ là, Lâm Duyệt cuối cùng cũng không trốn được vận mệnh này, trở thành con rối đáng thương trong tay Morgan tiên sinh. Một hành vi nho nhỏ của Morgan tiên sinh, khiến hắn thiếu chút nữa mất đi người con gái mà hắn yêu nhất cả đời này, may mắn, nàng đã trở lại!
“Tôi. . . Nói sai sao? Hay là ăn sai cái gì?” Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi, làm bộ muốn đem đồ ăn trong tay bỏ về cái đĩa.
“Em không có sai gì cả.” Mạc Lặc Nghị Phàm giơ tay, chạm lên cằm của nàng, ở trên cánh môi đỏ tươi của nàng hôn một cái, ôn nhu nói: “Đói bụng cũng nên ăn bữa sáng đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duyệt nóng lên, tránh tay hắn ra, thân mình lui về sau một ít, để tránh đi bàn tay heo của hắn. Có chút không được tự nhiên cúi đầu, bắt đầu ăn.
“Mẹ, mẹ nhanh chút ăn đi thôi! Mau khônng còn thời gian!” Tiểu Thư Tình từ trong bữa ăn ngẩng đầu lên, bất mãn đô miệng reo lên. Lâm Duyệt cầm lấy khăn ăn, thay nàng lau đi vụn bánh mì nói: “Con nha lão nương đay mới sống mười tám năm, thế nào liền không có thời gian.”
Tiểu Thư Tình nghe không hiểu ý tứ của nàng, mờ mịt ngạc nhiên nhìn nàng, sau chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm, thúc giục nói: “Ba ba, ba cũng nhanh chút ăn đi thôi, người ta đều đã ăn no nha.”
“Ừ, con đi rửa mặt trước đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm sủng nịch nói với nó, nữ giúp việc canh giữ ở phía sau thục nhanh mắt đã đi lên, đem tiểu Thư Tình bế xuống.
“Cứ như vậy gấp làm gì nha?” Lâm Duyệt nhìn chằm chằm Mạc Lặc Nghị Phàm khó hiểu hỏi, tiểu Thư Tình đã bị ôm ra khỏi nhà ăn ngoái đầu lại nói: “Mẹ, ba ba nói muốn mang chúng ta đi thế giới vui vẻ chơi nha.”