Chương 9
Nhờ có sự giúp đỡ của các bạn, Lam Huệ Tâm thuê được phòng có người chủ là một người phụ nữ trung niên hiền lành, hơn nữa chi phí thuê cũng rẻ, bên trong nhà đã có sẵn đồ gia dụng và tivi, hơn nữa cũng cách trường học có hơn 200m, khiến cô càng vui mừng hơn. Vừa mới bắt đầu đến nơi ở mới, cô còn mong rằng Ngũ Tư Trần sẽ tìm đến cô, nhưng từng ngày qua, sự mong đợi của cô dần dần biến thành tuyệt vọng.
Anh sẽ không tới tìm cô!
Anh tuyệt không yêu cô, cô chẳng qua chỉ là đồ để chơi thôi!
Là cô ngu, đem mình cho anh!
Nhưng…. Nếu được làm lại, cô sẽ vẫn làm như vậy.
Coi cô có….. tuổi trẻ điên cuồng đi! Nhưng, trải qua tình trường lần này, cô sẽ chuyen tâm vào việc học hành, không hề nói trai gái nữa nữa, cũng đem tình cảm của mình thành cát bụi. Tĩnh Phi Phàm cầu hôn Thương Ly Yên trước mặt cô và Đường Ngữ Thi, chứng tỏ kế hoạch săn nam của cô thất bại, đã tính toán mặc cho hai người bạn tốt phạt rồi, nhưng Đường Ngữ Thi chỉ mong cô trở thành mẹ nuôi cho đứa bé sắp ra đời, Thương Ly Yên cũng chỉ yêu cầu cô làm phù dâu trong hôn lễ, cô cảm thấy hai người bạn tốt này đối với cô thật tốt quá, yêu cầu của các cô, cô chấp nhận hết!
Sau đó, Đường Ngữ Thi đi sinh con rồi, Thương Ly Yên đi nghỉ tuần trăng mật, mà nơi cô thuê, mà hai người kia rốt cuộc cũng không đến.
“Cháu chính là…. Con gái của Tuyết Phương?”
Một ông lão đứng ở ngoài cửa trong mắt tràn đầy vui mừng nhìn cô.
“Ông…. Hai người…. làm sao biết tên của mẹ cháu?”. Lam Huệ Tâm nhìn hai vợ chồng già rất kích động trước mặt, mặc dù lần đầu gặp nhau, nhưng cô cũng không sợ bọn họ, bọn họ cho cô cảm giác rất quen thuộc, cảm giác rất thực tế.
“Ông… chúng ta có thể vào không?”
“Xin mời!”. Lam Huệ Tâm mời vợ chồng già vào trong nhà ngồi. Cô không sợ bọn họ, trực giác mách bảo bọn họ không phải là người xấu!
“Không sai được! không sai được! Gương mặt này giống Tuyết Phương lúc còn trẻ……” Bà cụ cười, trong mắt có tia sáng.
“Chúng ta rốt cuộc cũng tìm được!”. Ông cụ nhìn bà, nhếch miệng cười một tiếng.
Lam Huệ Tâm không hiểu. Tìm được? tìm được cái gì sao?
“Xin hỏi, hai người muốn tìm cái gì ạ?”
“Tìm cháu ngoại của chúng ta! Chúng ta là ông bà ngoại của cháu!”
Lam Huệ Tâm há miệng to, chuyện này…. Đây là sự thật sao? Cô có người thân sao? Cô không còn một mình cô đơn nữa?
“Đứa trẻ này, mấy năm nay cháu ở bên ngoài lưu lạc, nhất định chịu không ít khổ đâu, mẹ cháu đâu? Tuyết Phương ở cùng với cháu ở đây sao?”
“Mẹ cháu…. Mẹ cháu đã qua đời rồi!”. Cô mặt đau thương.
“Cái gì!”. Ông cụ hoảng sợ lùi phía sau một bước, “Con đã……”
“Tử Lão Đầu, tất cả đều do ông làm hại!”. Bà cụ vừa khóc vừa giận nhìn ông, “Nắm đó Tuyết Phương bỏ nhà ra đi, tôi bảo ông ra ngoài tìm mẹ con chúng nó về, ông cố tình không chịu, mới có thể kéo dài bao nhiêu năm như vậy, tìm người trở nên không dễ dàng, đợi đến khi tìm được…. Tuyết Phương cũng không còn ở trên đời này nữa! Tuyết Phương, làm sao con lại rời đi trước?”. Bà cụ che mặt khóc, tình cảm lộ ra.
“Bà à, bà không cần khóc.”. Lam Huệ Tâm không nhịn được đi lên vỗ nhẹ vai của bà, an ủi bà.
“Còn là con gái thân thiết thế mà!”. Bà liếc nhìn chồng một cái, “Nếu không phải là năm đó ông nói chuyện tuyệt tình như thế, con gái chúng ta cũng sẽ không ch.ết! Cái ch.ết của con ông phải chịu trách nhiệm!”
“Vợ à, bà không cần nói lung tung, tôi không hại con gái chúng ta ch.ết! Tôi căn bản cũng không biết sẽ biến thành như vậy!”
“Đã sớm bảo ông ra ngoài tìm, ông cũng không cần, bây giờ…. Người cũng đã ch.ết rồi…. chúng ta muốn nhìn con gái một lần cuối cũng không thấy được, đã muộn…..” bà cụ nghẹn ngào.
“Ít nhất chúng ta có thể đem cháu ngoại mang về!”
“Đúng…. Đúng, đúng, đúng! Cháu theo chúng ta trở về!”. Bà cụ lôi kéo tay Lam Huệ Tâm.
Lam Huệ Tâm chần chừ, “Cháu… cháu thật sự là cháu ngoại 2 người sao?”
“Trừ khi mẹ cháu không tên Lam Tuyết Phương!”
“Mẹ cháu tên là Lam Tuyết Phương không sai. Hai người chờ cháu một chút!”. Cô bước nhanh về phòng tìm ra bằng chứng về thân phận của cô, đưa ra trước mặt bọn họ.
Một cột mẹ đúng là ba chữ Lam Tuyết Phương, hoàn toàn chính xác!
“Cháu là cháu ngoại của chúng ta, không sai, chúng ta rốt cuộc đã tìm được!”. Bà cụ ôm lấy cô, “Cẩn thận, nhanh gọi ta là bà ngoại xem!”
Giọng nói cùng vẻ mặt của bà giống mẹ cô như đúc, cô không còn có bất kỳ nghi ngờ nào,cảm động khẽ gọi một tiếng: “Bà ngoại……”
“Khụ!”. Bên kia truyền đến âm thanh buồn bực, “Còn có ta!”
“Ông – Ngoại?”
“Đúng đúng đúng, làm tốt lắm. Nhanh qua đây, ông ngoại cũng muốn ôm cháu một cái”.
Lam Huệ Tâm thấy bà ngoại gật đầu, bước tới ông ngoại, tựa vào trong ngực ông tiếp nhận thân tình ấm áp.
“Là ông ngoại thực lòng xin lỗi cháu! Để cho cháu chịu khổ”.
“Ông ngoại……” Lam Huệ Tâm cảm nhận được tình thương gia đình, không nhịn được thấy mũi chua xót.
Trong mắt cũng có giọt nước mắt nhàn nhạt mông lung, “Cẩn thận, cháu còn giữ hình mẹ cháu không? bà rất nhớ Tuyết Phương, không biết nó những năm gần đây thay đổi bao nhiêu? Có thể ngay cả người làm mẹ như bà không nhận được con gái sao?”
“Bà ngoại, bà chờ một chút, cháu có ảnh, cháu đi lấy!”
Lam Huệ Tâm bảo người thân ra ngồi phòng khách uống trà, liền về phòng lấy bộ ảnh ra, khiến hai người vừa nhìn bộ ảnh vừa đùa giỡn không dứt.
Bà ngoại của cô thương xót mà kêu, “Tuyết Phương thật gầy quá…. Trước khi nó còn mập chút, nhìn mấy tấm này, mặt của nó còn hóp cả đi, nó nhất định chịu không ít khổ!”. Bà không nhịn được lau nước mắt.
“Có thể nói cho ông ngoại xem hai mẹ con cháu sống thế nào?”
Lam Huệ Tâm từ từ nhớ, kể lại những ký ức trong cuộc sống khổ cực nói cho hai người nghe, nói xong, mắt cô cũng ửng hồng, nước mắt chảy xuống.
“Bà ngoại thương!”. Bà kéo Lam Huệ Tâm vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng cô.
Lam Huệ Tâm vừa khóc vừa cười, bởi vì, cô cảm thấy cảm giác có người thân thật là hạnh phúc, thật thỏa mãn! Trước mặt có hai người thân của cô, bởi vì trên người bọn họ, cô có cảm giác quen thuộc giống mẹ, nhất là bà ngoại, nụ cười của bà có điểm giống mẹ, mẹ cô nhất định là giống như bà ngoại, để cho nghi ngờ của cô mất đi.
“Bà ngoại!”. Cô tìm trên người bà mùi của mẹ, không nhịn được rơi nước mắt.
“Một mình cháu ở đây sao?”. Ông ngoại của cô hỏi.
“Vâng”
“Một mình cháu tự lực như thế, cuộc sống không dễ dàng đâu nhỉ?”
Cô gật dầu một cái, “Cháu có thể tự lập mà”.
“Đến ở cùng hai người chúng ta đi!”
Cô giật mình.
“Cháu không muốn sao?”
“Không, không phải là cháu không muốn!”
“Vậy thì tốt quá! Bà à, chúng ta giúp một tay dọn dẹp hành lý, hôm nay liền đem cháu gái về nhà”.
“Đợi…. đợi một chút! Cháu chưa có ý định chuyển đi! Để cháu suy nghĩ mấy ngày được không?”
Sắc mặt vui mừng của hai người rút đi, bọn họ nhìn nhau, vỗ đầu cô nhẹ.
Ông ngoại cua cô đưa danh thiếp của cô. “Nơi đó lúc nào cũng hoan nghênh cháu!”
“Chờ lúc nào cháu muốn tìm, nhớ tới tìm chúng ta”.
“Xí nghiệp….. Lam Kiệt?”. Ông ngoại lại là thành viên ủy ban quản trị sao?
“Đây là công ty của ông ngoại cháu!”. Bà ngoại hiền lành mỉm cười với cô, “Nắm đó nếu không phải là mẹ cháu cứ yêu sớm, chúng ta định dạy nó trở thành người điều hành công ty, nhưng…. Hiện tại ông ngoại già rồi, công ty kinh doanh lâu dài, chúng ta chờ có người quay lại tiếp nhận công ty”.
“Cháu…. Hai người nói cháu?”. Cô hốt hoảng vội vàng lắc đầu, “Cháu…. Cháu không phải loại người này!”. Tiếp nhận một đại công ty ư! Cô làm sao làm được?
“Trong máu của cháu có dòng máu của Lam gia, ông ngoại tin cháu có thể!”
Trời ạ! Cô vừa mới xác nhận có người thân, lại không nghĩ rằng người thân của cô có lai lịch lớn!
Thì ra, mẹ cô sinh ra ở nhà có tiền, nhưng….. mẹ của cô rất có cốt khí, chưa bao giờ nói cho cô biết chuyện gì về Ông ngoại và bà ngoại, hơn nữa vì nuôi dưỡng cô lớn lên, có thể chịu khổ vì cô. …. Tình thương của cô quá vĩ đại rồi! Lam Huệ Tâm trong lúc nhất thời cảm giác như mình nằm mơ vậy.
Cô cũng không phải người nghèo khó! Thì ra, ông ngoại của cô lại là thành viên ủy ban quản trị…..
“Đứa trẻ này, mấy ngày nữa ông ngoại và bà ngoại sẽ trở lại thăm cháu”.
Bà ngoại kín đạo đưa cho cô một bao tiền, “Đây là đưa cho lễ ra mắt của cháu”. Bên trong bao tiền có mười vạn.
Ông ngoại từ trong túi lấy ra dây chuyền hoa bằng vàng đưa cho cô, “Đây vốn là tặng cho lễ kết hôn của mẹ cháu, nhưng nó bỏ nhà ra đi mất tin tức…. ông ngoại đưa cho cháu để kỷ niệm!”
“Ông ngoại, bà ngoại…. những thứ này quá đáng giá”.
“Dù đáng giá thế nào, cũng không so được với thân tình, không phải sao?”. Bà ngoại của cô mỉm cười hỏi.
Cô gật đầu một cái, “Cám ơn ông ngoại, cám ơn bà ngoại”
“Đứa trẻ này, ở một mình phải cẩn thận, biết không?”
“Vâng. Cháu hiểu rồi”
“Đóng kỹ cửa lại, chúng ta đi”. Ngoài cửa có một chiếc xe tới, tài xế vừa nhìn thấy vợ chồng già liền ra ngoài mở cửa cho hai người đi vào, chờ khi bọn họ lên xe mới đóng cửa lại, trở lại ghế khởi động xe.
“Tâm Tâm, lần sau chúng ta trở lại”. Hạ xuống cửa sổ xe, bà ngoại nói với cô.
“Ông ngoại, bà ngoại, gặp lại!”
Cô không ngừng vẫy tay, nhìn xe đi xa.
Đợi đến khi xe quẹo một cái, cái gì cũng không thấy, cô mới chậm rãi đi vào trong nhà, khóa cửa lại.
Nhìn bao tiền cùng dây chuyền vàng đặt trên bàn phòng khách, cô biết, đây không phải mơ, đây là sự thật!
Cô cầm chặt bao tiền cùng dây chuyền vàng trong chặt, tỏng lòng sôi trào cảm động.
Cô có người thân, cô không còn một mình nữa!
Ông ngoại với bà ngoại muốn cô về nhà với họ, cô muốn suy nghĩ một chút, bởi vì, hạnh phúc này đột nhiên tới không thật lắm, cô sợ là trong nháy mắt nó sẽ biến mất, trái tim của cô không đủ mạnh để chịu nổi cảm giác mong đợi rồi lại thất vọng. Lần sau, ông ngoại và bà ngoại quay lại, cô sẽ đáp ứng bọn họ! Ông ngoại và bà ngoại già rồi, hy vọng có người thân, mà cô, cũng nên hiếu thuận với bọn họ, đem phần mẹ cô hiếu thuận với cô.
Cô đã quyết định trong lòng.
Hai ngày sau lúc trời gần tối, Lam Huệ Tâm có khách không mời mà tới, “Là ai vậy?”
Vẫn nhấn chuông cửa, hại cô đang tắm thì phải tắm thật nhanh, tiện tay mặc thêm chiếc áo choàng tắm ra ngoài mở cửa.
Đứng ở cửa, là người cô không muốn thấy Ngũ Tư Trần!
Đứng ở cửa, là người cô không muốn thấy Ngũ Tư Trần!
Anh để cho cô chờ lâu không tới, cô đối với anh hoàn toàn tuyệt vọng, tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện?
Lòng của cô đã tĩnh như mặt nước phẳng lặng rồi, cô sẽ không bị anh hấp dẫn nữa! Lam Huệ Tâm tự nhủ với lòng.
Đúng, bây giờ với cô mà nói, anh chỉ là một người xa lạ, đã không thể tổn thương cô nữa! đúng, anh là người xa lạ, cho nên giữa bọn họ không còn lời nào nữa! Lam Huệ Tâm chuẩn bị đóng cửa lại. Ngũ Tư Trần nhìn ra động tác của cô, dùng lực, đẩy cô vào trong cửa, mà anh cũng đi vào nhà thuê của cô, khóa cửa lại.
“Tại sao không có lệnh của anh đã rời đi?”. Anh từng bước tiến tới gần cô.
Cô lui về phía sau, giọng điệu hết sức tức giận, “Anh phải kết hôn, nơi đó sớm muộn không thuộc về tôi, người mù cũng cảm thấy bạn gái anh đối với tôi chả tốt gì, chẳng lẽ tôi còn phải tiếp tục ở lại bị bắt nạt sao?”
“Anh không sẽ để cho người khác trêu đùa em, chỉ có anh có thể làm vậy”
Lam Huệ Tâm trừng mắt nhìn anh, “Tôi đã rời ra ngoài, tôi sẽ không ngu để chịu cho anh định đoạt nữa, tôi cũng sẽ không trở về nữa!”
“Em nhẫn tâm sao? Không có em quét dọn, trong nhà đầy bụi rồi”
“Tôi không phải người giúp việc của anh! Tôi cũng không làm! Tôi chịu đủ rồi!”. Lam Huệ Tâm hết nhẫn nại rồi, bất mãn của cô toàn bộ bộc phát.
“Anh cũng cần em”.
Cô sững sờ, thiếu chút nữa là tin anh rồi.
Không, không đúng! Anh có đối tượng kết hôn rồi!
“Người anh cần không phải là tôi, anh phải kết hôn, cũng không nên tới tìm tôi nữa”. Mặc dù cô nói vậy lòng sẽ rỉ máu, nhưng đây là sự thật, cô chỉ có thể làm cho mình sớm nhận rõ.
“Hai người này không giống nhau”
“Có ý gì?”. Cô nghe không hiểu?
“Kể cả anh kết hôn, anh sẽ tìm một phòng khác để em quét dọn, để cho em tiếp tục làm người phụ nữ của anh”
Ý tứ đúng là, anh muốn có thêm tình nhân được rồi!
Không, anh muốn cô tiếp tục làm người giúp việc cho anh sao? Cô cũng không có nhiều lực như thế, yêu công việc! Hơn nữa, anh không biết xấu hổ sao? Cho là cô còn ngu như vậy, sẽ phụ trách dạ dày anh, cũng phụ trách dục vọng của anh sao?
“Tôi không muốn”. Lam Huệ Tâm ngẩng cao cằm, kiên quyết đáp lại. Cô muốn có tôn nghiêm cuối cùng, không cần cho mặc anh chà đạp nữa!
Ngũ Tư Trần không ngờ lâu không gặp cô, khi anh chuyên tâm với hiệp ước cùng Viên Lỵ Lỵ thì Lam Huệ Tâm đã từ một con nhỏ hôn nhiên vô hại thành con nhím mọc gai, gặp địch liên muốn công kích rồi hả?
“Em trở nên có cá tính”. Anh phu cằm, ánh mắt không thể rời khỏi cô.
Lam Huệ Tâm từ trong ánh mắt anh nhìn ra anh hứng thú, không! Cô không cần anh ở nơi này lỗ mãng!
“Tôi không hoan nghênh anh, mời rời đi”
“Thật sự không hoan nghênh anh?”. Ngũ Tư Trần trong mắt thâm thúy lóe ra tia sáng kì dị, “Nếu như anh kiên trì muốn ở lại đây?”
“Tôi…. Tôi sẽ cầm chổi đuổi anh!”
“Em đi cầm đi!”
“Anh không cần cho là tôi không dám, tôi cũng dùng cây chổi đuổi hết đi đồ khốn nạn!”
“Anh chờ em.”
Bộ dạng râu ria của anh, để cho cô vừa nóng vừa giận. Được, anh thật muốn ép cô điên khùng được rồi, vậy đừng trách cô không khách khí! Lam Huệ Tâm đi vào phòng bếp lấy cây chổi, Ngũ Tư Trần đi theo phía sau, khi cô vừa quay đầu, anh đã một tay ném cây chổi ra xa, một tay kia bắt được eo cô không thả.
“Anh…. Buông tôi ra!”. Tư thế này quá mập mờ, chân phải của anh đang ở giữa hai chân cô, mà trên người cô trừ cái áo choàng tắm, không có gì cả.
“Nếu như em để cho anh kéo áo này xuống, có lẽ…. anh sẽ rời đi!”. Ánh mắt cuồng tứ của anh dừng lại ở trước ngực cô.
Hai gò má Lam Huệ Tâm đỏ lên, tim của cô đập nhanh hơn không kiềm được.
“Anh! Anh đừng mơ tưởng!”. Hai tay cô nắm chặt áo choàng tắm, hai mắt nhìn thẳng anh, hận không thể kéo xuống vẻ mặt kiêu ngạo cuồng dã của anh.
Ngũ Tư Trần dữ tợn không kịp đề phòng ôm cô chặt, đôi môi nóng bỏng ngăn lại đôi môi anh đào nhỏ của cô, nụ hôn của anh nóng bỏng mà điên cuồng, đối với cô, cô căn bản không cách nào né tránh, cả thân thể bị anh ôm chặt, chỉ có thể kinh hoảng luống cuống hôn để cho cô cảm thấy muốn ngất.
Không! Tại sao anh lại muốn dùng phương pháp này tiếp tục không chế cô? Cô sắp ý loạn tình mê rồi, Lam Huệ Tâm bỗng dựng cắn môi dưới của anh thật chặt. anh giật mình buông cô ra, mặt kinh ngạc. Không ngờ cô sẽ phản kích như thế!
“Tôi không muốn có bất kì quan hệ nào với anh nữa!”. Tâm tình không thể chống đỡ khỏi anh, trên thân thể vui sướng xích mích cô không muốn nữa!
“Thật sao? Vậy xem em có biện pháp nào ngăn cản hay không!”
Anh bị chọc giận rồi, môi dưới mang theo huyết châu, lần nữa điên cuồng che lại môi của cô.
Lần này, anh nắm chặt gáy của cô, một tay giữ chặt cằm của cô, hôn diên cuồng, hôn rung động.
Lam Huệ Tâm bị anh dẫn dắt, thân thể phản bội đầu óc của cô, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.
Kết thúc vừa chưa hôn thỏa mãn, Ngũ Tư Trần cuồng vọng mà hả hê nhìn cô.
“Em xem đi! Anh vừa hôn em, cũng biết trong lòng em còn có anh!”
Lam Huệ Tâm vô cùng thống hận mình lúc này, cô cảm thấy xấu hổ, nước mắt tràn mi.
“Tôi không thương anh…. Tôi sẽ không yêu anh nữa!”. Yêu anh, chỉ là tự rước lấy nhục thôi! Cô phải học được tỉnh táo, cô không cần tiếp tục trầm luân trong cái hạnh phúc không thấy được và tình yêu đơn phương này nữa!
Ngũ Tư Trần cằm co lại, mày rậm rối rắm.
Lời của cô…., để cho tâm tình của anh nháy mắt ác liệt tới cực điểm!
“Em rõ ràng yêu anh”
“Tôi… không có…..” Cô ngập ngừng nói, nhìn vẻ mặt tự tin của anh, cô sửa lời: “Coi như trước có, cũng sẽ không tiếp tục nữa!”
Trong lòng anh hoảng hốt, rất sợ cô sẽ rời khỏi anh, nắm cô chặt không thả.
Lam Huệ Tâm giãy dụa, “Buông tôi ra!”
Anh dùng lực hôn môi cô, bàn tay vừa dùng lực, gạt áo choàng tắm trên người cô, dùng sức lấy được nhũ hoa của cô.
Lam Huệ Tâm run rẩy, huyết dịch cả người cô cũng vì anh mà trở nên nóng rực!
Cô không muốn để cho anh đụng cô…. Cô muốn làm lại, muốn cắn môi anh xuống. Ngũ Tư Trần không tiếp tục để cho cô được như ý, lần này anh sớm có chuẩn bị, lúc cô há mồm đồng thời anh nâng cằm cô lên, nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi ở trong miệng cô trợt lấy một vòng lại một vòng, tìm được lưỡi thơm tho của cô, trêu chọc cô, quyến rũ cô.
Lý trí của cô sắp mất, phòng ngự của cô cũng sắp bị đánh đổ……
Cô không phục…. tại sao anh nhìn ra được cô thương anh, lại muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn?
“Không!”
Cô dùng hế sức đẩy, không ngờ cuối cùng đẩy anh ra.
Ngũ Tư Trần kinh ngạc nhìn thân thể mềm mại của cô, da thịt mềm mại tinh tế của cô khiến anh nhìn không chớp mắt, Lam Huệ Tâm theo tầm mắt của anh nhìn mình, mới phát hiện ra mình không mảnh vai che thân.
“Nha!”. Cô kêu lên một tiếng, cong người muốn nhặt áo choàng tắm lên.
Ngũ Tư Trần xem thời cơ không thể mất, anh tiến lên bế cô chặt, hai người chặt chẽ sát vào nhau, đường cong yểu điệu mê người của cô toàn bộ dính vào trên người anh, để cho huyết mạch anh sôi trào, nửa dưới dưới bằng tốc độ kinh người thức tỉnh.
Cũng may cô chưa có phát hiện sự khác thường của anh, chỉ tiếp tục không ngừng muốn thoát ra khỏi sự kiềm chặt của anh, nhưng anh ôm chặt cô, hận không đem hai người thành một thể. Lam Huệ Tâm bị anh ôm chặt, chặt hơn thở không được! Phổi của cô như bị đè ép, sắp không thở được, sắp lâm vào trang thái thiếu dưỡng khí…..
Ngũ Tư Trần phát hiện cô khác thường, sức lực thả ra, nhưng vẫn ôm cô.
Anh rõ ràng cũng không yêu cô, tại sao cũng không để cô né ra?
Lam Huệ Tâm thiện lương nhìn anh, tức giận với anh….
Nhiệt độ hai người lên cao không ngừng, nội tâm của cô cũng dần dần sôi trào….
Cô không muốn thương anh, co không muốn thương anh nữa!
Nhưng, tại sao anh muốn tới trêu chọc cô?
Cô đã rất nỗ lực kháng cự, nhưng vẫn không đánh nổi sức lực của anh, đánh không phải thâm tình quyến luyến sâu bên trong nội tâm người khác!