Quyển 2 - Chương 49: Lật bài đi thôi!
Sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Trương Bình đã mở mắt ra.
Giây phút hắn vừa mở mắt, hắn nhìn phía bên phải một cái, Bùi Vân đã không còn ở đó.
Trương Bình lại nhắm mắt, nặng nề hít sâu vài hơi, sau đó ngồi dậy. Bên kia, Viên Phi Phi vẫn đang say giấc nồng.
Trương Bình day day mi tâm. Đêm qua hắn tâm sự chất chồng, nhập mộng quá muộn, nếu không người bên cạnh mà dậy, hắn làm sao lại không hay biết.
Ngồi một hồi, Trương Bình xuống giường. Viên Phi Phi chép chép miệng, quay đầu, ngủ say như ch.ết.
Trương Bình mặc xong quần áo ở trong phòng, đẩy cửa phòng mở ra.
Ngoài sân, Bùi Vân đã mặc quần áo chỉnh tề, khoanh tay đứng bên gốc cây cổ thụ trong sân nhìn khe nứt của vỏ cây ngây người.
Trương Bình trở tay đóng kỹ cửa phòng.
Tiếng đóng cửa khe khẽ khiến cho Bùi Vân xoay thân lại. Hắn ta nhìn Trương Bình, thản nhiên mỉm cười, nói:
“Bình thúc, xin chào.”
Trương Bình gật gật đầu với hắn ta.
Bùi Vân nghỉ ngơi qua một đêm, thần sắc đã khá hơn tối hôm qua một chút, tuy vậy trông vẫn còn tiều tuỵ. Trương Bình nhìn hắn ta, da dẻ của thiếu niên vốn đã trắng trẻo, mà Bùi Vân lại còn mặc một bộ quần áo trắng như ánh trăng, đứng trong sương sớm, mông lung mờ ảo, khiến cho người ta có cảm giác không chân thực.
Trương Bình không hiểu sao lại cảm thấy một chút hoảng hốt.
Hắn đang còn mịt mờ hoang mang, thì Bùi Vân đã bước tới.
“Bình thúc, sao vậy.”
Trương Bình hoàn hồn, nhìn hắn ta lắc lắc đầu.
Bùi Vân nói: “Đêm qua nghỉ ngơi tốt không ạ.”
Trương Bình gật đầu.
Bùi Vân nói: “Cháu đã quấy rầy rồi.”
Trương Bình lắc đầu.
Hắn nói chuyện với Bùi Vân cơ bản gồm có lắc đầu và gật đầu, nhiều lắm là thêm một cái xua tay.
Cách ra hiệu của Trương Bình, Bùi Vân xem không hiểu, hắn lại lười chạy vào phòng lấy giấy bút ra viết chữ, đành đứng nghe Bùi Vân nhỏ nhẹ nói chuyện, tán gẫu câu được câu mất.
“Phi Phi ngủ thật say.”
Trương Bình hơi sửng sốt, quay qua ngó, nhưng mà Bùi Vân đang nhìn ra sân.
“Nàng rất dễ ngủ.” Bùi Vân lại nói. Hắn ta nghĩ đến chuyện Viên Phi Phi ở nhà mình trước đây, nằm trên giường, chỉ một chốc đã ngủ rồi. Nhớ đến vẻ mặt của Viên Phi Phi khi ngủ, Bùi Vân không khỏi mỉm cười, nói: “Tuy nhiên, nàng ngủ được, không có nghĩa là trong lòng nàng nhẹ nhàng.”
Bùi Vân ngắm gốc cổ thụ trong sân, lẳng lặng nói: “Nàng không phải là không có tâm sự, chỉ là, tâm sự của nàng không giống với của người khác, những tâm sự đó không đả thương được nàng, nàng tự nhiên sẽ dễ dàng ngủ được.”
Trương Bình đứng yên một chỗ, nghe Bùi Vân nói chuyện.
“Có đôi khi, cháu thật hâm mộ nàng.” Bùi Vân nói.
Câu này, gật đầu cũng không xong, lắc đầu cũng không được, cho nên Trương Bình không có phản ứng gì.
Bùi Vân quay qua, nhìn Trương Bình, nói: “Có lẽ chính vì tính khi của nàng như vậy, cho nên mới làm cho cháu từ bé đã động lòng.”
Hai bàn tay rũ bên người Trương Bình bỗng nhiên khẽ run lên nhưng khó nhìn thấy.
Cũng không biết Bùi Vân có thấy hay không, đôi mắt của hắn đen thăm thẳm, ngó mặt Trương Bình.
“Bình thúc, Bùi Vân có một câu muốn nói, mãi chưa nói với ông.”
Ánh mắt của Trương Bình bình tĩnh sâu lắng, lặng lẽ nhìn Bùi Vân.
Bùi Vân chợt cười với hắn, nói: “Bình thúc, cám ơn ông.”
Trương Bình sửng sốt. Hắn không nghĩ là Bùi Vân sẽ nói với hắn lời cảm ơn.
Vẻ đăm chiêu trong mắt của hắn, Bùi Vân đều trông thấy, Bùi Vân lại cong khoé miệng, nói: “Cám ơn ông đã nuôi nấng Viên Phi Phi lớn lên, ta biết thân thế của nàng phức tạp, Bình thúc đã thu nhận nàng ấy, nuôi dưỡng nàng, quả thực là lòng dạ Bồ Tát.”
Trương Bình bất động, ánh mắt của hắn nhìn xoáy vào trong đáy mắt của Bùi Vân.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, buổi sớm ban mai này không có lấy một ngọn gió, trong sân không chút bụi bay vờn, cũng không có hoa rơi, thậm chí không có cả tiếng chim líu lo ca hót. Chỉ có mỗi hai người ——
Hai con ngươi, một tiếng nói.
“Bình thúc, ông là ân nhân của nàng, cũng là thân nhân của nàng. Ông như sư phụ, cũng như người cha.”
Đôi môi mỏng của Trương Bình mím chặt, bờ môi đã từng là mềm mại trong miệng Viên Phi Phi khi ấy, giờ đây đang bén nhọn như một lưỡi dao.
Thần tình thế này, cho dù là Bùi Vân, cũng không cách nào hoàn toàn giữ cho mặt không đổi sắc. Bàn tay dấu sau lưng của hắn ta siết chặt, bình ổn giọng mình, tiếp tục nói: “Bình thúc, năm năm nay ông đã tận tâm chiếu cố Phi Phi, có phải đã coi nàng như con gái của mình.”
Hắn ta nói xong, không chờ cho Trương Bình phản ứng ——bởi vì hắn ta biết, Trương Bình cũng không có cách nào phản ứng.
“Nàng khi còn bé đã từng nói với ta, ông chủ còn tốt hơn cả sư phụ của nàng, từ nay về sau nàng nhất định phải báo hiếu với ông cho thật tốt.” Bùi Vân sắc mặt trắng bệch, khiến cho đôi mắt càng thêm đen nhánh. “Bình thúc, Phi Phi tốt tính, người lại thông minh, cả một con phố này hàng xóm láng giềng đều quý mến nàng. Chẳng qua, mọi người vẫn cứ coi nàng như một bé trai. Nhưng Phi Phi rõ ràng là một cô nương, không thể dấu diếm mãi được. Đến lúc đó lỡ như bị hỏng danh tiết, phải biết làm sao đây.”
Trương Bình nghe những lời này, sắc mặt càng thêm trầm trọng, cuối cùng Bùi Vân hít sâu một hơi, hai tay dấu sau lưng siết càng chặt như đang cố tự cổ vũ cho bản thân, mắt hắn ta chớp cũng không chớp nhìn Trương Bình chằm chằm, thần khí gần như điên cuồng.
“Lão gia( ), Tiểu Vân cũng muốn tôn xưng ông làm lão gia. Qua hai năm nữa, Phi Phi sẽ đến tuổi cập kê, sau mười lăm tuổi, nàng có thể xuất giá——“
( )”Ông chủ” trong miệng Viên Phi Phi chính là “Lão gia” nguyên bản, nhưng cách Bùi Vân gọi không có nghĩa là “ông chủ” như cách Viên Phi Phi ban đầu gọi, mà ý Bùi Vân là phân bối phận, coi Trương Bình như cha già.
Lời của Bùi Vân mới nói được phân nửa đã khó mở miệng, bởi vì một bàn tay của Trương Bình đã bóp chặt hai bên má của hắn ta. Trương Bình cao hơn hắn ta nửa cái đầu, thân hình lại to lớn hơn hắn ta một bậc, đứng sừng sững ngay trước mặt, Bùi Vân ngay cả một tia sáng cũng không thấy được.
Trương Bình không dùng nhiều sức, thế nhưng hai má của Bùi Vân đã bị bóp đến đỏ lựng lên.
Trương Bình từ trên cao ngó xuống Bùi Vân, Bùi Vân đọc được ý tứ từ đôi mắt ấy rõ rành rành.
Hắn đang nói——
Ranh con, gan ngươi thật lớn.
Bùi Vân bỗng dưng cười lên, nụ cười của hắn ta trong bàn tay rắn chắc của Trương Bình biến dạng trông có chút méo mó, nhưng hắn ta rõ ràng đích xác là đang cười. Không chỉ trên khuôn mặt, mà đến cả nơi đáy mắt cũng mang theo ý cười long lanh.
Hai bàn tay của hắn ta đặt lên cổ tay của Trương Bình, không phải để vùng ra, chỉ đơn giản đặt ở đó.
“Lão gia……” Bùi Vân khó khăn mở miệng, nhưng lực đạo trong tay của Trương Bình vẫn không buông lỏng một chút nào.
“Người ngoài đều nói…… Phi Phi là đứa trẻ của ông…… Lúc nhỏ, nàng, nàng chính là ‘tiểu công tử của lò rèn,’ cũng là ông bảo nàng nói như vậy…… Ông quên, quên rồi sao……”
“Ông muốn để nàng từ nay về sau…… từ nay về sau, sinh sống trong thành Kỳ Thuỷ……. mang trên mình tội danh…… loạn luân……”
Bùi Vân cảm nhận được cánh tay sắt thép kia càng gia tăng sức lực, mắt của hắn ta đã hằn tia máu, nhìn bầu trời màu xanh lam nhạt, đáy mắt vẫn đong đầy ý cười.
Ngay trước lúc hắn ta mất đi ý thức, Trương Bình buông tay.
Bùi Vân vịn tường, thống khổ gập mình. Bàn tay nắm chặt lấy ngực, tuy nhiên, hắn ta vẫn không tạo nên tiếng động. Không một tiếng nào.
Trương Bình mặt như La Sát, my mắt trũng sâu trong ban mai tĩnh lặng càng hiện thêm vẻ u tối.
Bùi Vân lấy lại chút bình tĩnh, vẫn gập người như cũ, thấp giọng thì thầm: “Lão gia, ông đừng hận ta……”
Trương Bình lạnh lẽo nhìn hắn, rồi trông thấy mặt đất nhoè dấu ấn của những giọt nước.
“Ông đừng hận ta, Phi Phi cả đời này coi trọng nhất là ông, ta cầu xin ông đừng hận ta……”
Bùi Vân không ngẩng đầu, giọng nói mang chút chua chát.
“Ta hết cách rồi, ta thật tình hết cách rồi…… Trước đây ta vẫn tưởng, chỉ cần ta chịu đợi, tương lai nàng sẽ nhất định sánh bước cùng ta. Nhưng mà, như giờ đây……” Móng tay nhọn của Bùi Vân đã đâm vào lòng bàn tay làm chảy máu, nhưng không cảm giác được một chút đau đớn nào.
“Xưa nay ta chưa từng nghĩ đến, ngày tháng có thể trôi nhanh như thế, quá nhiều điều, còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc rồi. Ta sợ điều ta đợi cả đời, rốt cuộc cũng sẽ chỉ có một kết quả. Lão gia, ta đợi không được nữa rồi, ta cầu ông chấp nhận, không có nàng, ta thật không sống nổi nữa……”
Trương Bình nhìn Bùi Vân đang gập người lại, nghe giọng nói của hắn ta đang run rẩy.
Một hồi lâu sau, hắn mới hốt hoảng nhận ra, Bùi Vân hiện giờ, cũng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi đầu.
Một đứa trẻ mười mấy tuổi đầu mà thôi……
Hắn ta gọi hắn Bình thúc, thật ra rất đúng.
Trương Bình chậm chạp rũ mắt, nhìn bàn tay vừa rồi đã tóm lấy thiếu niên kia của mình. Bàn tay của hắn rộng lớn thô ráp, khớp xương rõ ràng, đường vân hiển lộ, đầy những vết chai. Dưới mắt của bất kể người nào, đây chính là một bàn tay già nua.
Hắn sắp sửa ba mươi rồi, mà Phi Phi, năm nay mới vừa mười ba tuổi.
Hắn nhìn Bùi Vân, lại nhớ đến đêm qua trùng trùng ngăn trở của mình. Đứa trẻ này nhất định sớm đã biết.
Vừa rồi hắn nổi cơn thịnh nộ, thậm chí có một khắc kia, hắn dường như đã động sát khí.
Vì sao vậy, hắn tự hỏi mình. Phải chăng là vì đứa trẻ này đã moi được hết sạch mọi tâm tình bản thân hắn ẩn dấu. Bùi Vân nói không sai, bởi vì không sai, hắn mới có ý nghĩ muốn giết Bùi Vân.
“Ha …… ha ha ha ……”
Trương Bình bật cười.
Bùi Vân ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên hắn ta nghe thấy tiếng của Trương Bình, tiếng của hắn cười lên nghe không hề êm tai, giống như một chiếc trống đã lủng không còn khí. Thế nhưng…… Bùi Vân lại nghĩ, tiếng cười này sao nghe bất đắc dĩ như vậy, lại thê lương như vậy.
Bùi Vân hai tay bưng lấy mặt, hắn ta bỗng dưng không dám nhìn Trương Bình, cũng không nhẫn tâm tiếp tục nghe một tiếng cười như thế. Hắn ta chỉ có thể run rẩy, không ngừng, lặp đi lặp lại: “Lão gia, ông đừng hận ta…… Ông đừng hận ta ……”
Trương Bình chậm chạp vươn một bàn tay, nắm lấy cánh tay của Bùi Vân, để cho hắn ta nhấc đầu lên lại.
Nếu nàng nguyện ý, mười lăm tuổi, ta sẽ đem nàng gả cho ngươi.
Bùi Vân không hiểu ý nghĩa của những dấu hiệu Trương Bình đang huơ múa, nhưng hắn đọc được từ thần sắc của Trương Bình tất cả.
Lời mà khiến cho Trương Bình dùng sắc mặt tê tái này để nói ra, còn có thể mang ý nghĩa nào nữa.
Bùi Vân nhìn Trương Bình trong khoảng cách gần như thế, gần như có thể nhìn thấy vết sẹo nhỏ nhất trên mặt hắn, mỗi một nếp nhăn nơi khoé mắt khoé môi, đều có thể nhìn rõ rành rành. Câu nói kia vừa được hắn ra hiệu xong, Trương Bình trông như già đi thêm mấy tuổi, không còn có bất kỳ hứng thú với điều gì nữa.
Bùi Vân cảm thấy tim mình chua xót, thấp giọng nói: “Lão gia, ta cũng sẽ đối đãi ông y như Phi Phi, chúng ta sẽ hiếu thảo với ông thật tốt……”
Trương Bình cười cười, khẽ gật đầu.
Lúc Viên Phi Phi thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Nàng ngáp dài bước ra khỏi phòng, trông thấy Trương Bình đang ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây cổ thụ.
Hắn rũ đầu, ngắm nhìn mặt đất. Viên Phi Phi chạy đến, cười hì hì nói: “Ông chủ, đếm kiến sao?”
Trương Bình bất động.
Viên Phi Phi ngồi xuống bên cạnh hắn, lại ngáp một cái nữa, nói: “Thế nào, Mít Ướt đâu, mệt hắn mấy hôm rồi không ngủ, làm trò gì dậy sớm như vậy.”
Vai của Trương Bình khẽ run lên, người thì vẫn bất động.
Viên Phi Phi nhìn hắn: “Ông chủ, ông làm gì giống như một khối đá vậy.” Nàng vỗ vỗ lưng Trương Bình, “Đừng chôn mình ở đây chứ, ta xem xem nào.”
Thế nhưng, mặc cho nàng ồn ào sao đi nữa, Trương Bình vẫn không ngẩng đầu như cũ, cũng không đứng dậy.
Cuối cùng Viên Phi Phi nhận định là Trương Bình đang giận lẫy lung tung, nàng phủi tay, đứng lên, nói với Trương Bình: “Ông chủ, ông không dậy vậy ta dậy đây. Tí nữa ta phải ra ngoài rồi.” Nàng ngó Trương Bình vẫn không chút động tĩnh như cũ, lại bảo: “Vậy ta đi đây, tối ta sẽ về ăn cơm.”
Nói xong, nàng chạy xuống nhà bếp bốc chút dưa muối ăn tạm, rồi ra khỏi cửa.
Trước khi đi, nàng trông thấy Trương Bình vẫn ngồi yên một tư thế như cũ, không hề nhúc nhích.