Chương 8
Ba giây sau, A Điển cả người ướt át đứng lên từ bồn tắm, người hắn không ngừng nhỏ nước tong tong, đầu đập boong vào bồn tắm
*– “Cậu không muốn sống phải không, tôi chưa ngoạn mông cậu, cậu cư nhiên lại ngoạn của tôi trước!”*. A Điển rống lên, kéo Bối Bối đang ngơ ngác ngoài bồn tắm vào
*– “Oa a–“*. Bối Bối mất thăng bằng ngã vào bồn tắm, uống ngay ngụm nước xà bông. Cậu vội vàng bám vào mép bồn tắm không cho mình ngã xuống
*– “Cậu rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?”*. A Điển đến gần cậu, quát
Hắn nắm cổ tay Bối Bối kéo lại
Bối Bối gật đầu
*– “Vậy, nói cho tôi biết cậu đang làm gì?”*. A Điển căn bản hoải nghi năng lực lí giải của Bối Bối
*– “Tắm rửa”*. Bối Bối cực kì miễn cưỡng gật đầu, nhìn A Điển đang áp trên người
Bối Bối có chút sợ hãi, có lẽ A Điển sẽ lại cốc đầu cậu, dù A Điển đánh không đau, nhưng ý tứ cảnh cáo nồng hậu, vấn đề là Bối Bối không muốn mình chọc giận A Điển. Cậu không hi vọng sẽ nhìn thấy A Điển tức giận
*– “Hừ”*. A Điển bực bội, hắn bị khối Bối Bối nộn nộn này cho uống vài ngụm nước tắm, hơn nữa còn dập đầu, bả vai bị thương cũng phát đau. Hắn nhất thời mất đi lí tính, mà Bối Bối với bộ dạng này càng kích thích thú tính của hắn
Một phen dục hỏa bốc cháy, A Điển thuận miệng nói:* “Xảo Xảo đều giúp cậu tắm rửa, tôi đây cũng giúp cậu tắm, được không?”*
*– “Hảo”*. Bối Bối trả lời
*– “Cậu sẽ hối hận”*
*– “Sẽ không hối hận”*
*– “Bắt đầu”*. Bối Bối buồn cười, tay lập tức luồn dưới nước chạm vào nơi tư mật của Bối Bối
Bối Bối cứng đờ
*– “Tôi hỏi cậu, tại sao cậu phải ở lại nhà tôi, tại sao cậu không chịu đi, tại sao phải nhất định ngủ trên giường tôi? Cậu rốt cuộc suy nghĩ gì?”*
A Điển ma sát địa phương mẫn cảm của Bối Bối cách tầng vải dật mỏng manh, lực đạo khi nhu khi trọng, làm Bối Bối hít thở khó khăn, bàn tay bám vào mép bồn tắm cũng không còn khí lực, chỉ có thể liều mạng bám hai tay thật chặt
*– “Không…..không biết”*. Bối Bối thở dốc, căn bản cậu không cách nào trả lời những câu hỏi liên tiếp của A Điển
*– “Cậu thích tôi không?”*. A Điển cười nói bên tai Bối Bối, thanh âm cùng hơi thở mang theo chút ɖâʍ mĩ
*– “Ân”*. Bối Bối nhẹ nhàng chau mày, hàm hồ trả lời
*– “Tôi làm vậy, cậu thoải mái không?”*. Ngón tay A Điển linh hoạt luồn vào quần con Bối Bối, trong làn nước không nóng không lạnh, phân thân Bối Bối dần dần nâng lên, nhẹ nhàng run rẩy
*– “Ân….”*. Bối Bối thẳng lưng trả lời
*– “Ngoài việc này, cậu chưa từng làm những việc khác?*“. A Điển một tay đùa bỡn phân thân Bối Bối, một tay ninh trứ nhũ thủ Bối Bối, Bối Bối run rẩy, hình dạng hơi hoảng hốt, xem ra thập phần khả ái
*– “Không có”*. Bối Bối liều mạng lắc đầu
*– “Quay đầu lại đây”*. A Điển khinh nhu ra lệnh
Bối Bối tuân thủ, cậu vừa quay sang, A Điển liền hôn lên môi Bối Bối, dễ dàng xâm nhập vào trong, hấp duyện lưỡi Bối Bối, ɭϊếʍƈ lộng không từ tấc nào bên trong
*– “Ngô……..Ân…….”*. Bối Bối thở dài ngọt ngào
Động tác trên tay A Điển vững vàng mà quy luật, lưỡi hắn không ngừng dây dưa cùng Bối Bối, sau đó hắn rời khỏi môi Bối Bối, từ khóe môi cậu hôn lên vành tai, hàm lộng nhẹ vành tai cậu, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lộng, khẳng cắn vùng tai Bối Bối nhạy cảm
Bối Bối nhắm chặt hai mắt, những kích thích làm cậu cứng còng một chút
A Điển cảm giác Bối Bối phát tiết trên tay mình, rồi sau đó Bối Bối mở bừng mắt thở dốc
Đôi mắt Bối Bối, nâu nhạt mà tinh oánh nhìn hắn
*– “Có muốn làm tiếp không”*. A Điển hỏi. Bối Bối ɭϊếʍƈ đôi môi bị hôn đến hồng thấu ướt át như hai cánh hồng kiều diễm. Cậu dừng lại một hồi, sau đó mới chậm rãi gật đầu
*– “Nhưng chỉ có một cách tiếp tục, cậu xác định mình muốn sao?”*. Mặc cảm tội lỗi đã biến mất. A Điển biết Bối Bối hoàn toàn tín nhiệm hắn, cậu sẽ không cự tuyêt. Dù Bối Bối không biết hắn sắp làm gì, cậu vẫn gật đầu
Không hiểu hết ý A Điển, Bối Bối gật đầu không do dự. A Điển cười cười, bàn tay vốn đang nắm phân thân Bối Bối chuyển sang thắt lưng cậu, rồi sau đó đến đôi môi Bối Bối
Hắn dùng đầu gối tách hai chân cậu, đặt lên thành bồn tắm, sau đó chậm rãi vuốt ve mông Bối Bối nộn nộn
Chậm rãi vòng quanh, cuối cùng nhẹ nhàng tham tiến u huyệt
*– “Ngô–“*. Bối Bối thấp giọng
*– “Nhẫn nại một chút, sẽ hết khó chịu ngay”*. A Điển hôn vành tai Bối Bối, đó là nơi mẫn cảm nhất của Bối Bối, Bối Bối kìm không được những run rẩy
Một ngón tay tiến vào, sau đó chậm rãi tăng thành 2 ngón, cuối cùng là ba ngón
*– “A Điển, A Điển”*. Bối Bối run rẩy nghẹn ngào gọi tên hắn
A Điển nhẹ nhàng chuyển động tay, đánh vào nơi mẫn cảm trong u huyệt
Bối Bối cứng người tựa vào thành bồn tắm, những khoái cảm kích thích chưa từng làm cậu đột nhiên không chịu nổi
*– “Thả lỏng đi, tôi không làm cậu đau đâu”*. A Điển rút tay ra. Bối Bối cong người, ngay lúc ấy lại phát tiết
*– “Thoải mái không!”*. A Điển lại hôn tai Bối Bối
*– “Ân”*. Bối Bối cúi đầu thở dốc
*– “Sau đó”*. Đầu gối A Điển vẫn giữ chặt Bối Bối, không có dấu hiệu dừng lại. *“Cũng sẽ có thể”*
A Điển cắn nhẹ tai Bối Bối nhằm phấn tán lực chú ý của cậu, sau đó nhẹ nhàng tiến vào Bối Bối
*– “Ô….”*. Bối Bối chau may, cảm giác áp bức đột nhiên như vậy làm cậu không cách tiếp nhận
Nước trong bồn vẫn chảy, từng giọt từng giọt, nhưng không che giấu được tiếng Bối Bối rên rỉ
*– “Thực sự đau sao?”*. A Điển dừng lại, hắn phải xác định tình trạng của Bối Bối trước tiên
Bối Bối lắc lắc đầu
*– “Thực ngoan”*. A Điển hôn Bối Bối, từng chút từng chút vào trong cậu
Tay Bối Bối nắm mép bồn tắm càng chặt hơn, những ngọt ngào thống khổ này làm A Điển khó có thể nhẫn nại, dù A Điển vài lần dừng lại hỏi cậu, nhưng hắn không ngưng được dục vọng. Hắn phải cảm giác, cảm giác điều mình chưa từng thể nghiệm
Men theo dòng nước, Bối Bối tùy ý để A Điển động đậy trong mình, hành động A Điển nguyên bản thong thả quy luật, dần dần sâu sắc dai dẳng, sau đó lại thô bạo trừu động rất nhanh
U huyệt mẫn cảm lần nữa bị A Điển mãnh liệt chiếm hữu, Bối Bối gian nan tựa vào bồn tắm, khuôn mặt lẫn lộn niềm đau và khoái cảm khó lòng nhẫn nại
*– “Ân……….A………A Điển……..Từ bỏ…….”*. Bối Bối rốt cuộc không thể nhẫn nại thêm, đong đưa thân mình theo A Điển, từng tế bào trong cậu rối loạn
*– “A Điển……..Không cần……Từ bỏ……”*. Bối Bối nhịn không được, rơi lệ
A Điển không ngừng luật động trong Bối Bối, dù Bối Bối van nài, hắn cũng không dừng lại
A Điển mơ hồ, hắn không thể ngừng dây dưa, đến khi Bối Bối khóc thành tiếng, phóng thích trên tay mình, hắn mới tùy ý phát tiết, chôn thật sâu trong Bối Bối
Bối Bối thở dốc, A Điển cũng thở dốc. Bọn họ chặt chẽ tựa vào nhau, lúc này, không ai muốn rời ra
*– “Tại sao lại khóc?”*. A Điển hôn má Bối Bối, từ sau ôm lấy cậu
*– “Không biết”*. Bối Bối lười biếng tựa vào bồn tắm, hai má đỏ hồng
A Điển không ngừng ɭϊếʍƈ lấy giọt lệ trên mặt Bối Bối, thoáng bình phục hơi thở
*– “Không phải vì nghĩ tôi bạc đãi cậu đi?”*
A Điển vẫn không đủ can đảm nhìn thẳng Bối Bối
*– “Không phải”*. Bối Bối trả lời. *“Bỗng dưng mắt nhỏ lệ. Cho nên không biết”*
*– “Tôi thực sự sợ cậu ghét tôi, nên mới khóc”*. A Điển lại hôn vai Bối Bối
*– “Tôi không ghét”*. Bối Bối thút thít trả lời
*– “Thực sự không ghét?”*. A Điển hỏi lại lần nữa
*– “Ân”*. Bối Bối thành thật trả lời
*– “Được rồi”*. A Điển nheo mắt, phân thân chôn trong cơ thể Bối Bối chậm rãi chuyển động
*– “A—“*. Bối Bối hơi cứng người, rên rỉ
*– “Nếu không ghét, vậy làm thêm một lần đi”*. A Điển cười cười, hai tay lại không yên phận bắt đầu sờ loạn Bối Bối
*– “Không cần”*. Bối Bối nói. Không ngừng hoạt động, mệt ch.ết người
Bối Bối khó nhọc rên rỉ
Hơn một giờ tắm rửa, thời gian đã hơn 4h30, Bối Bối mệt mỏi ngã xuống giường, đầu tóc cũng không sấy, nhắm mắt ngủ
A Điển lấy khăn lau lau cho Bối Bối, sau đó đắp khăn lên đầu mình, đợi tóc khô
Hắn nhặt cuốn sách đã mua rất lâu trên đầu giường, tùy tiện xem
Đầu sách giới thiệu triệu chứng tự kỉ là thế nào, cha mẹ nếu phát hiện con mình tự kỉ thì nên làm gì, nhưng với tuổi Bối Bối, thì phải làm thế nào để cậu có thể sống an ổn
Cảm thấy nhàm chán, hắn lật sang phần nói về ba hành vi đặc trưng của tự kỉ: khó khăn trong giao tiếp với xã hội, khó khăn trong biểu đạt ngôn ngữ, hành vi cố chấp kéo dài
Ba dấu hiệu này Bối Bối đều có. Bối Bối không dễ nói chuyện cùng người khác, trừ khi đối phương là người cậu nghĩ có thể tin được; khi nói chuyện Bối Bối dùng từ rất ngắn, dễ làm người khác hiểu lầm. Nội dung câu nói nếu quá phức tạp, Bối Bối liền hiển lộ biểu tình không quan tâm, đây là khó khăn trong biểu đạt ngôn ngữ; còn cố chấp……. 6h sáng phải ăn điểm tâm, 3h chiều phải vẽ, 5h chiều mở đèn, có khi 7h tối Bối Bối sẽ ra đứng ngoài ban công, đợi Xảo Xảo đến đón
Hắn xem qua một lần, tựa hồ cũng có để tiếp cận suy nghĩ Bối Bối ít nhiều. Cuốn sách thật có ích, vì hắn muốn tìm hiểu Bối Bối
Trong sách có nói, những người mắc chứng tự kỉ này thường không hiểu được quy phạm nhân thế, đó là một khiếm khuyết. Nhưng trong 10 bệnh nhân tự kỉ, sẽ có 1 người có thiên phú, thiên phú này thường bộc lộ ở trí nhớ, đàn ca, hoặc hội họa. Bọn họ giống như bảo vật của trời, cần được chú trọng nhiều hơn
*– “Bảo bối…”*. A Điển nằm trên giường, thì thào lẩm nhẩm
Hắn nhớ đến những phác họa của Bối Bối, những bức họa ấy, có thể kinh động lòng người
Với việc chép tranh của Lạc Hoàn, A Điển từng điều tra. Hắn là một họa sĩ hiện đại, dù không có tiếng tăm gì lớn, nhưng ít nhất cũng có người mua. Mỗi bức tranh bày bán trong phòng tranh, ít nhất cũng lời được 12 vạn
Có thời gian hắn hứng thú với hội họa cổ điển nên tìm hiểu nhiều, phần vì liên quan đến gia cảnh, giàu có nhàn hạ lại có địa vị xã hội, lúc ở Mĩ Quốc, hắn thường vô sự tán gẫu về các danh họa trong những bữa tiệc trà
Bối Bối chép tranh, hắn biết đó là tranh của danh họa, nhưng một bức họa ở Mĩ Quốc quý hơn vàng, lại xuất hiện ở Đài Loan
Vì thế, bọn họ điều tr.a theo đường dây, mới truy ra được Lạc Hoàn
Những bức họa đó rất có trình độ, trong suốt 100%, kĩ xảo dùng bút, pha màu không chút tì vết nào, đến người thẩm định tranh cũng khó biết bức nào thực, bức nào giả
Bối Bối có thiên phú như vậy, thật làm người khác không cách nào tưởng tượng được
A Điển quay đầu nhìn Bối Bối đang ngủ, Bối Bối nhìn giống đại nam hài bình thường, là loại người nếu gặp qua trên đường, hắn chỉ liếc mắt nhìn một lần, sau đó sẽ quay đầu đi thẳng không quan tâm gì nữa
Nếu không vì Lạc Hoàn, hắn căn bản sẽ không biết Bối Bối, hắn cũng không cách nào biết Bối Bối có tâm tính đơn thuần như trẻ con cần người chăm sóc, càng không cách nào biết Bối Bối là người vẽ tranh kinh động lòng người
Nhưng là, hắn cũng cảm thấy tiếc nuối, nguyên nhân vì Lạc Hoàn, vì hoàn cảnh của Bối Bối, vài ngày nữa người bên cục xã hội sẽ đến đưa Bối Bối đi, thiên phú của Bối Bối có thế hại người. Nếu bọn họ không an bài đúng đắn, sau này, không ai có thể bảo chứng sự tình tương tự không xảy ra
A Điển càng hiểu lúc Bối Bối ở đây, hắn chưa bao giờ chăm sóc tốt Bối Bối
Cục an sinh xã hội sẽ tìm lối ra cho Bối Bối, tỉ như dạy nghề và vân vân. Để Bối Bối dù có phải sống một mình, cũng có thể hoàn hảo sống sót trong xã hội nhiễu nhương này
Nằm trên giường suy nghĩ miên man, A Điển phiền lòng gấp sách lại. Hắn không muốn rời khỏi Bối Bối, nhưng việc này là không thể. Sau này hắn chỉ có thể đến thăm Bối Bối vào ngày nghỉ, hắn không thể suốt ngày ở cạnh Bối Bối
A Điển nhắm mắt, thở dài, không mong việc này xảy ra, Hắn mệt mỏi tiến vào mộng
Lầu dưới truyền đến tiếng động, tiếng chìa khóa khanh khanh thương thương chuyển động, sau đó là tiếng trò chuyện của Dương Đào và Hưng Hoàng
*– “Mua gì cho bọn họ ăn chưa?”*
*– “Mua rồi!”*
Bối Bối chậm rãi mở mắt, nhìn thấy A Điển đang ngủ bên cạnh, không ngừng ngáy to ‘khò—khò—khò’
Bối Bối xuống giường
Ánh nắng thản nhiên xuyên qua rèm cửa, dù trời chưa tối, nhưng là cậu nhìn đồng hồ trên tay, phát giác đã hơn 5 giờ
Bối Bối ra phòng khách, bật công tắc đèn, đầu tiên là lấu 2, rồi đến lầu 1, rồi đến lầu 3, tiếp theo là phòng tắm
Cậu chăm chú tử tế mở đèn, đến Dương Đào Hưng Hoàng đi vào cũng không biết
*– “Bối Bối, Bối Bối”*. Dương Đào ở sau lưng Bối Bối gọi vài tiếng
Bối Bối mở tất cả đèn lên, vừa xoay người, mới phát hiện Dương Đào và Hưng Hoàng đang nhìn mình
*– “A–“*. Bối Bối hét lên nho nhỏ, cậu bi dọa
*– “Đói không, ăn trước đi”*. Dương Đào mua vài món thức ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi, đặt trên bàn phòng khách
*– “ h ăn”*. Bối Bối đến ngồi trên sô pha, nhưng không động đũa, cậu vẫn nhìn đồng hồ trên tay, thẳng đến khi đồng hồ chỉ 6h, mới bắt đầu ăn
*– “Đây không phải đồng hồ của A Điển sao?”. Dương Đào chỉ chiếc đồng hồ trên tay Bối Bối *
*– “Có lẽ A Điển đưa cậu ta đeo”*
*– “Anh không thấy, A Điển…. quá tốt với cậu ta sao…….Không chỉ ăn ở cùng cậu ta, mà hoàn toàn như hình như bóng với nhau”*. Dương Đào hoang mang, Tề Mậu Điển luôn uy hϊế͙p͙ người khác không phải ăn nhầm thuốc chứ, cư nhiên để người khác thích gì thì lấy xài sao?
*– “Có lẽ do lương tâm áy náy”*
*– “Chúng ta cũng vậy, nhìn cậu ta, lại nghĩ đến người anh đã ch.ết của cậu ta. Chúng ta phải làm thế nào? Người phạm lỗi là chúng ta”*. Hưng Hoàng vươn tay, muốn sờ sờ đầu Bối Bối, nhưng Bối Bối nghiêng đầu một chút, nhẹ nhàng tránh bàn tay Hưng Hoàng
*– “Cậu ta hình như chỉ để A Điển chạm vào mình”*. Dương Đào ngồi xuống cạnh Hưng Hoàng
*– “Cậu ta biết A Điển thật tâm với mình”*. Hưng Hoàng ôm bạn gái
*– “Bối Bối”*. Dương Đào gọi. Bối Bối chỉ cắm cúi ăn, không ngó ngàng đến
*– “Bối Bối”*. Dương Đào lại bảo. *“A Điển tốt với cậu không?”*. Dương Đào chính là hỏi loạn cho bớt nhàm chán
Bối Bối không nhìn Dương Đào, không nói cũng không có chút biểu tình trên mặt, làm Dương Đào cảm thấy cậu thoạt nhìn như người lạnh lùng, nhưng khi cô hỏi đến A Điển, Bối Bối liền ngẩng đầu
Đôi mắt Bối Bối to tròn tựa hồ có sắc thái, đồng tử đạm nâu ưu nhã như đang cười
Cậu trả lời.* “Tốt”*. Câu trả lời đơn giản, thẳng thắn chân thành. *“A Điển cốc đầu”*. Bối Bối lại sờ sờ đầu mình
*– “Thứ kia người khác không thuận theo mình thì sẽ có khuynh hướng bạo lực”*. Dương Đào cười thành tiếng. Dù cảm thấy hai câu trả lời của Bối Bối có chút không liên quan, có chút kì quái, nhưng nàng nghĩ, tự kỉ chính là dáng vẻ này, nên cũng không quá để ý
Trong phòng ngủ A Điển ngáp to, tỉnh dậy. Hắn rút một kiện sơ mi trong tủ đồ, vừa đi vừa mặc vào
*– “Ồn ào muốn ch.ết, phòng khách gần phòng ngủ như thế, các cậu cứ nói chuyện làm tôi không ngủ được”*. A Điển vặn vẹo cổ, cảm thấy bả vai bị thương tựa hồ bắt đầu đau đớn
Hắn xoay xoay vài, chau mày, sắc mặt thập phần khó coi. *“Đau muốn ch.ết. Tiểu Dương Đào, thuốc giảm đau cậu để ở đâu?”*
*– “Đây”*. Dương Đào đưa vỉ thuốc trên bàn cho A Điển
A Điển rót li nước, làu bàu nuốt vào yết hầu, hắn về phòng khách, mệt mỏi tựa cả trên người Bối Bối
Bối Bối vẫn bình thản ăn, không né tránh A Điển
*– “Cậu đau đầu hay đau bả vai?”*. Hưng Hoàng hỏi. *“Vết thương trên bả vai đã gần như khỏi hẳn đi, đã vài ngày rồi”*
*– “…….”*. A Điển gối trên đùi Bối Bối, há miệng suy nghĩ một trận, cuối cùng mới lên tiếng:*“Phải…. là đau đầu…..”*
Kì thật bây giờ cả người A Điển đau đến nguy, hơn nữa bả vai còn rất đau. Vì buổi chiều vừa thủy chiến kịch liệt, hắn quên mất mình bị thương, còn đại chiến hai hiệp với Bối Bối, cho nên hiện tại cả người như bị đánh gãy xương, cả người cao thấp không nơi nào dễ chịu, đầu cũng muốn nứt hai
*– “Ăn xong lại ngủ một chút đi!”*. Hưng hoàng cười cười nhìn bạn
*– “Cậu a, phải hảo hảo nghỉ ngơi”*
*– “Ngọ….”*. Nụ cười của Hưng Hoàng, làm hắn không cách nào nói được. *“Biết rồi…”*. Hắn trả lời
*– “Bối Bối, cậu chắc quen sống ở đây rồi đi!”*. Dương Đào lần thứ hai chuyển sự chú ý về người Bối Bối
*– “Quen”*. Bối Bối vẫn ăn
*– “Nếu A Điển lại đánh cậu, nói cho tôi biết, tôi gọi bạn trai mình đến trút giận giúp cậu. Anh ấy là học trưởng của A Điển, A Điển rất nể anh ấy”.* Dương Đào buồn cười, nụ cười thực hạnh phúc
*– “Xú nữ nhân, cô đang nói gì chứ!”*. A Điển trợn mắt trắng dã.* “Tôi vô cùng tốt với cậu ấy, tốt đến không thể tốt hơn nữa”*
*– “Phải không?”*. Dương Đào nghi ngờ.* “Bối Bối vừa nói cậu đánh cậu ấy mà!”*
*– “Được lắm, Bối Bối, cậu nói xem, tôi khi nào thì đánh cậu?”*. A Điển hỏi Bối Bối
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Bối Bối không trả lời, tiếp tục ăn
*– “Xem đi, xem đi!”*. Dương Đào cười. Nàng hỏi ngược lại:* “Bối Bối, sống cùng A Điển rất không thoải mái đi, nam nhân này chưa bao giờ dọn dẹp nhà cửa, vài ngày mới tắm một lần. Cậu sống nơi này, nhất định rất thống khổ đi!”*
*– “Ân”*. Bối Bối gật đầu
*– “Ha!”*. Dương Đào cười đắc ý
*– “Hai người đừng đấu võ mồm nữa”*. Hưng Hoàng che miệng Dương Đào. *“Đều đã lớn như vậy, sao có thể hồ nháo kiểu ấy”*
Bối Bối như đột nhiên nhớ đến điều gì, cậu ngẩng đầu. Nói: *“A Điển còn nói mớ, còn để người toàn mùi mồ hôi đi ngủ, còn đối xử tốt với Bối Bối”*
*– “Nói mớ gì?”*. Dương Đào giống như tìm được bí mật, bắt đầu hỏi.
*-“Nói bậy, tôi có thể nói mớ chuyện gì”*. A Điển nói
Bối Bối hồi tưởng, sau đó nhanh chóng giảng thuật: *“Vai cậu có thể mặc được khối áo giáp 50 kg, bả vai mất thăng bằng, tay cũng không nhúc nhích, còn cứng hơn bàn nhà tôi”*
Sau đó Bối Bối lại nói: *“Hôm nay làm đến đây thôi, mọi người giải tán về nhà, ngày mai tiếp tục cố gắng điều tra”*. Bối Bối nghĩ nghĩ, lại nói: *“Ngủ ngon”*
Dương Đào cười to thành tiếng. *“A Điển, cậu như kẻ ngốc a!”*
*– “Bối Bối, không được nói nữa”*. A Điển trở mình xem thường
*– “Đừng để ý cậu ta, Bối Bối, nói tiếp đi”*
Bối Bối thực sự nói tiếp, cậu gần như tự lẩm nhẩm, hồi tưởng hết thảy mọi lời. *“……. Cậu không phải ở bệnh viện sao? Sao lại ở trên giường tôi? Cậu thực sự không biết tôi thích cậu phải không?”*
*– “Đừng nói nữa!”*. A Điển đột nhiên có dự cảm không tốt. Hắn trở nên khẩn trương, muốn bịt miệng Bối Bối lại
*– “Cái gì? Cái gì?”*. Dương Đào vẫn vểnh tai truy vấn
*– “Hưng Hoàng, tôi thích cậu”*. Bối Bối đứng lên, bịch đồ ăn xong thuận tiện mang đi vứt vào thùng rác trong phòng khách
Cả người A Điển đặt trên sô pha mất điểm tựa, cánh tay trượt xuống, cả người lọt giữa bàn và sô pha, đầu lại hung hăng đập một lần. Hắn ngã thật mạnh, mắt hoa lên, cả người uất ức nằm trên mặt đất bất động thành đoàn
Dương Đào há hốc miệng, cả người ngây ngốc, mắt nhìn thẳng. *“Còn giống như Xảo Xảo, tắm rửa cho Bối Bối, A Điển là người tốt”*. Bối Bối tiếp tục nói
*– “Im ngay!”*. A Điển rống
Bối Bối bị âm thanh bất ngờ của A Điển dọa nạt, cậu đi về phía A Điển, phát giác A Điển hình như đang tức giận, nhưng bàn tay A Điển vẫn gác lên trán, cậu không thể thấy rõ biểu tình A Điển lúc này
Bối Bối ngồi xổm bên A Điển
Hưng Hoàng nhìn đồng hồ trong phòng khách, sắc thái khuôn mặt trở nên nghiêm trọng, hắn vỗ vỗ vai bạn gái, nói: *“Đi thôi, không phải em muốn dạo phố mua quần áo sao, anh đi cùng em”*. Hưng Hoàng kéo Dương Đào, gần như ép buộc lôi nangf ra cửa
Tình trạng hiện tại rất ngượng ngùng
Dương Đào bình tĩnh trở lại, kinh ngạc nhìn bạn trai: *“Sao anh có thể trấn định như thế, A Điển thích anh nha, hay là anh sớm đã biết? Tại sao chỉ có em là không……”*
Hưng Hoàng chặn miệng bạn gái, không cho nàng tiếp tục nói.* “A Điển, hôm này tôi và bạn gái về nhà dọn dẹp một chút, buổi tối đại khái không ghé về đây, cậu hảo hảo nghỉ ngơi”*
Hưng Hoàng đã sớm biết A Điển thích hắn, trước kia bọn họ vì tiết kiệm tiền lương mà thuê chung phòng trọ, A Điển nói mớ to đến đánh thức hắn. Sau này, A Điển cũng không làm gì, Hưng Hoàng mới yên tâm
Hắn thích Dương Đào, với A Điển chỉ là tình cảm bằng hữu, hắn không cách nào chấp nhận A Điển, nhưng vẫn thực quý trọng A Điển
Thế là lúc này, hắn chọn cách tạm thời lảng tránh, hắn hiểu nếu tiếp tục sẽ làm A Điển ngượng ngừng, hắn kéo Dương Đào đi, cũng thuận tiện giáo dục nàng một chút. Đồng tính luyến ái không phải là tội, hắn không chấp nhận ánh mắt Dương Đào nhìn A Điển khinh bỉ
*– “Ô–Ô—Ô”*. Dương Đào kháng nghị
*– “Đi được rồi–“*. Hưng Hoàng kéo Dương Đào xuống lầu, rồi mới mở cửa nhà đi ra
Khi tiếng sập cửa truyền đến, A Điển cũng dùng chút khí lực còn sót lại bò lên
Hắn thực không nghĩ mình cư nhiên nói mớ, càng không nghĩ Bối Bối thế nhưng nói hết ra. Bất quá điều không ngờ nhất, Hưng Hoàng cư nhiên đã sớm biết mình thích hắn…
Hắn thật sự muốn đâm đầu vào tường, gắt gao quên đi. Chuyện mất thể diện như thế
*– “A Điển”*. Bối Bối nhìn A Điển vẫn không ngồi dậy, thể là lấy tay lay lay hắn
*– “Phiền ch.ết đi được, đi mau!”*. A Điển lại rống
Bối Bối không đi, cậu chỉ im lặng ngồi tại chỗ, Cậu thấy A Điển vẫn không để ý mình, thế là tư thế ngồi xổm nguyên bản lại chuyển sang xếp bằng, ngồi lâu mà A Điển vẫn không để ý, thế là cậu lại nằm xuống
Không khí phòng khách thực yên tĩnh, A Điển cũng không muốn nói. Hắn bởi vì vừa rồi Bối Bối vô tình hé lộ bí mật của mình, tâm thần đại loạn, đầu đau đến nổ tung
Hắn vốn có thể tực giận, hung hắn cốc đầu Bối Bối, nhưng Bối Bối không biết mình phạm lỗi gì, hắn không cách nào cốc được
Hắn không chỗ phát tiết, bây giờ Hưng Hoàng đã biết A Điển thích hắn, hắn phải xử sự thế nào, còn Tiểu Dương Đào, vừa rồi thái độ của nàng rõ ràng không chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái
Hắn là cảnh sát, sự tình ngượng ngùng hiện tại làm mọi chuyện sáng tỏ, sau này hắn làm sao đối mặt Hưng Hoàng Dương Đào, làm sao đối mặt đồng nghiệp trong sở cảnh sát
Nghĩ đến việc này, A Điển không ngừng rên rỉ
Hắn cảm thấy hiện tại mình thật bi ai. Hắn vốn nghĩ mình là người có thể vượt qua mọi khó khăn, nhưng hôm nay một đám kích thích lại biến hắn thành đà điểu
Hắn nghĩ, có phải hay không bản thân nên thu dọn chút hành lí, trực tiếp quay về Mĩ Quốc quên đi mọi chuyện, dù sao gia đình đều định cư tại Mĩ, hắn dễ dàng rời khỏi nơi này, càng đỡ phải ngượng ngùng gặp lại mọi người về sau
Bối Bối vươn tay đến, trên sàn nhà lạnh lẽo, tìm tay A Điển
*– “Làm gì!”*. A Điển phát hiện Bối Bối bắt được hắn
Bối Bối không nói gì
Chỉ khi chạm vào A Điển, cảm giác A Điển hoàn toàn bên cạnh, Bối Bối mới cảm thấy an toàn
A Điển gỡ tay Bối Bối ra, nhưng Bối Bối lại tiếp tục nắm. Giằng co vài lần, thẳng đến khi A Điển không còn khí lực, Bối Bối vẫn là kiên trì. Đây là đặc trưng của bệnh nhân tự kỉ, có vài việc, bọn họ cố chấp đến cùng
A Điển bỏ cuộc, Bối Bối gắt gao nắm tay A Điển không buông
Bọn họ nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, thật lâu cũng không đứng lên
Thẳng đến 11h đêm, Bối Bối đứng lên tắt đèn, sau đó tiếp tục bò đến bên A Điển
Bối Bối vừa nằm xuống, A Điển liền nói: *“Đi về giường ngủ đi!”*. A Điển đứng lên, cầm chìa khóa xuống lầu
Bối Bối không phản ứng kịp, chỉ có thể lăng lăng nhìn bóng A Điển biến mất ở cầu thang
Sau đó cưới lầu có tiếng động cơ xe nổ oanh oanh, tiếng rồ ga, rồi căn phòng trở lại yên tĩnh
Lúc Bối Bối nghe được thanh hưởng, cậu mới ý thức được, A Điển đi rồi
A Điển rời khỏi cậu
Trong phòng, thật tịch mịch