Chương 9

Người đàn ông trang nhã bước ra khỏi xe limousine, anh ta hút một điếu thuốc lá Anh. Anh nhìn cô gái trẻ đội mũ phớt đàn ông và đi giày vàng. Anh đi chậm rãi tiến về phía cô. Rõ ràng, anh e ngại. Anh không mỉm cười lúc thoạt đầu. Thoạt đầu anh mời cô một điếu thuốc lá. Tay anh run run. Có sự khác biệt về chủng tộc, anh không phải là người da trắng, anh cần phải vượt qua sự khác biệt này, vì thế mà anh run. Cô nói với anh là cô không hút thuốc, không đâu, xin cám ơn. Cô không nói gì khác nữa, cô không nói anh hãy để tôi yên. Thế là anh bớt sợ. Thế là anh nói với cô rằng anh tưởng như mình đang mơ. Cô không trả lời. Chẳng cần phải trả lời, cô có thể trả lời gì được nào. Cô chờ đợi. Thế là anh hỏi cô: cô là người ở đâu vậy? Cô nói rằng cô là con gái của bà giáo dạy trường dành cho nữ sinh ở Sa Đéc. Anh suy nghĩ và rồi anh nói rằng anh đã nghe nói về người đàn bà ấy, mẹ của cô, về việc bà thiếu may mắn trong chuyện mua khu đất ở Cao Miên thì phải, có đúng vậy không? Vâng, đúng vậy.


Anh nhắc lại rằng thật lạ lùng hết sức khi nhìn thấy cô trên chuyến phà này. Sáng sớm thế này, một thiếu nữ đẹp như cô, cô không nhận thấy sao, thật là rất bất ngờ, một thiếu nữ da trắng trong chiếc xe khách của dân bản xứ.


Anh bảo cô rằng chiếc mũ hợp với cô, rất hợp nữa là đằng khác, rằng thật là... độc đáo... một chiếc mũ đàn ông, tại sao lại không nhỉ? Cô xinh đẹp thế, cô có thể làm gì cũng được.


Cô nhìn anh. Cô hỏi anh là ai. Anh nói rằng anh từ Paris về, anh đã theo học ở đó, rằng anh cũng sống ở Sa Đéc, ngay bên bờ sông, ở ngôi nhà to có mái hiên rộng với hàng lan can bằng gốm màu xanh. Cô hỏi anh là người nước nào. Anh nói anh là người Hoa, rằng gia đình anh gốc ở miền Bắc Trung Quốc, ở Phủ Thuận. Cô có vui lòng cho phép tôi đưa cô về nơi ở của cô tại Sài Gòn không? Cô đồng ý. Anh nói tài xế lấy hành lý của cô gái trên xe khách xuống và để vào trong chiếc ôtô đen.


Người Hoa. Anh ta thuộc về một số ít các nhà tư bản tài chính gốc Hoa, những người nắm giữ toàn bộ bất động sản của giới bình dân ở thuộc địa. Anh ta là người đã qua sông Mê Kông ngày hôm ấy để đi lên Sài Gòn.


Cô vào chiếc ôtô đen. Cánh cửa đóng lại. Một nỗi lo sợ chỉ thoáng cảm nhận được đột ngột hiện ra, một sự mệt mỏi, ánh sáng trên sông xỉn đi, nhưng chỉ là tí chút. Một cảm giác ù rất nhẹ trong tai nữa, một màn sương mù, ở khắp nơi.


available on google playdownload on app store


Tôi sẽ không bao giờ đi xe khách dành cho dân bản xứ nữa. Từ đây, tôi có một chiếc xe limousine để đi đến trường trung học và về lại ký túc xá. Tôi sẽ ăn tối ở những nơi lịch sự nhất của thành phố. Và tôi sẽ luôn luôn ở đó để hối tiếc về tất cả những gì tôi làm, tất cả những gì tôi bỏ qua, tất cả những gì tôi nhận lấy, cái xấu cũng như cái tốt, chiếc xe khách, ông tài xế xe khách mà tôi vẫn hay cùng cười đùa, những bà già nhai trầu ngồi ở các hàng ghế sau, những đứa trẻ ngồi trên giá để hành lý, gia đình ở Sa Đéc, sự ghê rợn của cái gia đình ở Sa Đéc, sự im lặng tài tình của nó.


Anh nói. Anh nói rằng anh tiếc nuối Paris, các cô gái Paris dễ thương, những cuộc ăn chơi, những chầu nhậu nhẹt, ái chà chà, ở La Coupole, ở La Rotonde, tôi thì tôi thích La Rotonde hơn, những hộp đêm , cái cuộc sống “tuyệt vời” mà anh đã trải qua trong hai năm ấy. Cô nghe, chú ý đến những chi tiết trong câu chuyện của anh nhắc đến sự giàu có, những điều có thể cho thấy dấu hiệu về một số tiền có con số hàng triệu. Anh tiếp tục kể. Mẹ anh đã mất rồi, anh là đứa con duy nhất. Anh chỉ còn có một ông bố đang nắm giữ tiền bạc. Nhưng cô có biết thế nào không, ông ấy bám chặt lấy cái tẩu thuốc phiện, nằm nhìn sông đã mười năm nay rồi, ông ấy quản lý tài sản của mình từ trên cái tấm phản đơn của ông ấy. Cô nói rằng cô hiểu.


Ông ta sẽ không cho con trai mình cưới cô bé da trắng đàng điếm ở Sa Đéc.
Hình ảnh đã bắt đầu có từ trước lúc anh bắt chuyện với cô bé da trắng cạnh mạn phà, vào thời điểm anh bước ra khỏi chiếc xe limousine đen, anh bắt đầu tiến đến gần cô, và cô thì đã biết, đã biết là anh sợ.


Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên cô đã biết một điều gì đó như thế, biết rằng anh ta nằm trong sự điều khiển của cô. Vậy là những người khác ngoài anh ta ra cũng có thể chịu sự điều khiển của cô nếu có dịp. Cô cũng biết một vài điều khác nữa, biết rằng giờ đây hẳn là đã đến lúc cô không còn có thể lẩn tránh một số bổn phận của cô đối với chính mình. Về việc chuyện này thì không nên để cho cả bà mẹ lẫn các anh trai biết tí gì, ngày hôm đó cô cũng hiểu. Ngay từ lúc chui vào chiếc ôtô đen, cô biết điều đó, cô đã tách ra khỏi cái gia đình này lần đầu tiên và mãi mãi. Từ nay họ không cần biết về những gì sẽ xảy ra với cô nữa. Dù người ta có chiếm mất cô từ tay họ, mang cô đi xa họ, làm cho cô đau đớn, làm cho cô hư hỏng, họ cũng không cần phải biết nữa. Cả bà mẹ lẫn các anh trai. Đó sẽ là số phận của họ kể từ lúc này. Đó là điều đủ để có thể bật khóc trong chiếc limousine đen.


Đứa trẻ giờ đây sẽ có quan hệ với người đàn ông này, người đàn ông đầu tiên, người đã tự giới thiệu trên chuyến phà.






Truyện liên quan