Chương 19: Nụ cười chói mắt

Tháng chín, Thánh Hoa.
Tôi bần thần đứng ở trước cổng trường, nhìn thấy hai chữ “ Thánh Hoa” này, nó chính là đại diện của trường đại học có chất lượng dạy và học hàng đầu, trong thành phố Thẩm Phong này, không có mấy ai là không muốn được học ở đây.


Giấc mộng Thánh Hoa của tôi, hôm nay nhìn thấy hai chữ này, nếu nói không kích động tất nhiên là nói dối. Nếu nói rất kích động, thì cũng không đúng. Chỉ biết là tim đập thực sự rất nhanh.
“ Thiển Thiển, sao lại khóc? Phải vui mới đúng chứ.” Nhiễm Nhiễm nắm chặt khăn tay, cau mày hỏi.


Tử Kiềm cũng không hiểu nhìn tôi.
Tôi, có khóc sao? Nhẹ nhàng đưa tay lên khóe mắt, đầu ngón tay đã ướt một mảnh, lau đi nước mắt trên khóe mắt, khóe miệng phiếm ra một tia chua sót:” Tớ thực sự rất vui, cố gắng nhiều năm như vậy rốt cuộc không có uổng phí, cũng không phụ sự kì vọng của mẹ tớ.”


Ngoài miệng tuy là nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy vạn phần chua sót, nhưng chính mình cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc cảm thấy đau ở đâu.
Nhiễm Nhiễm cầm lấy tay của tôi, “ Thiển Thiển, đỗ đại học là chuyện tốt, đừng có nghĩ nhiều như vậy.”


Cho bọn họ một nụ cười an tâm, giống như nói với bọn họ, nhưng cũng tự lẩm bẩm với chính mình,” Đến đây nơi này, chúng ta đều lớn hơn, trưởng thành hơn, những tiếng cười nói của tuổi thơ, sẽ không bao giờ trở lại.”


Buổi chiều, ba người mới vừa ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy xe của Hạ Mộc Lạo, hắn đứng dựa vào cửa xe, bộ dạng kia giống như một con mèo lười biếng, không khỏi khiến người đi qua không mê mẩn.
Không ít nữ sinh lấy camera di động ra chụp ảnh, Hạ Mộc Lạo cũng không chút nào để ý tới.


available on google playdownload on app store


Nhìn thấy ba người chúng tôi đi ra, hắn khẽ giương mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mê đảo chúng sinh. Nhưng nụ cười này của hắn đối với tôi kì thực quá chói mắt, từ sau lần rời khỏi quán bar Duy Đô, chúng tôi không còn gặp mặt. Chuẩn xác mà nói là hắn không thể gặp được tôi, vài lần có nhìn thấy hắn, may mắn đều tránh được. Bị cùng một người sỉ nhục, một lần là đủ.


“ Anh, sao anh lại đến đây?” Nhiễm Nhiễm tươi cười chạy tới bên Hạ Mộc Lạo. Nữ sinh xung quanh đều sửng sốt, nhìn nó với ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.


Hạ Mộc Lạo tựa hồ tâm tình tốt lắm, yêu thương vuốt ve mái tóc của Nhiễm Nhiễm,” Nhiễm Nhiễm, em chẳng phải rất thích xem phim điên ảnh của minh tinh Hồng Kông Mạc Khoa diễn sao, tác phẩm mới của hắn hôm nay lần đầu công chiếu, anh có bốn vé, mang mọi người đi xem.”


Ánh mắt hắn thản nhiên đảo qua tôi và Tử Kiềm, không có biểu cảm gì, tôi lúc trước có chút nghi ngờ, nhưng có vẻ như tôi đã lầm rồi.


Nhiễm Nhiễm hưng phấn tươi cười nói,” Tốt quá, mấy hôm trước em còn nói với Thiển Thiển là khi nào chiếu nhất định phải đi xem, nhưng lãng đãng thế nào lại quên khuấy mất.”
Phim của Mạc Khoa tôi thực sự rất thích xem, bất quá nếu là Hạ Mộc Lạo cùng đi, tôi thà rằng không xem còn hơn.


“ Thiển Thiển, Tử Kiềm, mau lên xe đi, chúng ta cùng đi xem phim.” Nhiễm Nhiễm cười hướng chúng tôi ngoắc.
Tử Kiềm quay về phía tôi ảm đạm nói, “ Thiển Thiển, đi thôi.”
A, chờ sau khi xem phim xong lại xúc phạm tôi thêm một lần nữa có đúng không? Hạ Mộc Lạo, có một số việc một lần đã là quá đủ rồi.






Truyện liên quan