Chương 61: Đoạn tình
Lời nói còn chưa dứt, tôi đã cúp máy.
Từ mặt tới cổ bổng cảm thấy nóng bừng, tim đập dị phần nhanh. Những lời này chính là những lời nói buồn nôn nhất trong mười mấy năm sống trên đời của tôi. Khi nói với mẹ tôi cảm thấy rất dễ chịu, nhưng khi nói với Hoa Thần lại cảm thấy không được tự nhiên. Sau này gặp anh chắc xấu hổ ch.ết mất.
Hít vào một hơi thật sâu, cố gắng khôi phục lại nhịp tim không được bình thường. Vừa quay đầu lại, đã thấy Tử Kiềm có chút đăm chiêu nhìn tôi. Trong đầu nhất thời trống rỗng, tim đập càng thêm dữ dội. Hắn, xuất hiện từ lúc nào vậy? Tất cả những lời tôi vừa nói, lẽ nào hắn đã nghe được?
Ngại ngùng cười cười:” Tử Kiềm, cậu, nhìn cái gì?”
“ Thiển Thiển, cậu vừa mới gọi điện thoại cho ai thế?”
Trong lòng chợt cảm thấy vô cùng căng thẳng, vội quay đầu đi tránh ánh mắt của hắn:” Tớ vừa gọi cho Hiên nhi, tớ biết cậu không thích chị ấy, cho nên chỉ liên lạc bằng điện thoại thôi.” ( Trong tiếng trung, lúc đối thoại chỉ dùng cách xưng hô 我 (tôi) – 你 (bạn), khác với người Việt mình thường dùng rất nhiều từ xưng hô, vậy nên TT mới có thể qua mặt được TK, chứ như nhà mình, nhỡ nói câu “ em nhớ anh” ra mà bị bố mẹ bắt được thì chỉ có chít )
Tử Kiềm tới gần một bước, tôi lại lùi về phía sau một bước, mãi cho đến khi chạm tới vách tường, không còn đường thối lui nữa mới dừng lại.
Tử Kiềm sắc mặt u ám, đáy mắt tất cả đều là nghi ngờ:” Thiển Thiển, đưa di động ra đây.”
Tôi vội giấu di động ra sau lưng, lắc đầu cự tuyệt.
“ Thiển Thiển, tốt nhất là cậu tự mình đưa ra đây, bằng không thì tớ sẽ đoạt đấy.”
“ Tử Kiềm, cậu loạn đủ chưa? Cậu cứ nhất quyết muốn xem nhật kí điện thoại của tớ để làm gì? Tự trấn an mình, thấp giọng quát.
“ Thiển Thiển, người loạn bây giờ chính là cậu, mau lấy di động ra đây.” Hắn chống hai tay lên tường, nhốt tôi ở bên trong, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đột nhiên cảm thấy khác xưa rất nhiều, đỉnh đầu của tôi chỉ tới cằm hắn, tại sao trước kia tôi không phát hiện ra Tử Kiềm đã cao lớn như thế này nhỉ? Khoảng cách giữa tôi và Tử Kiềm từ khi nào trở nên xa như vậy?
Còn nhớ rõ trước đây, vóc dáng chúng tôi không sai biêt lắm, hắn thường xuyên nắm tay tôi đưa tôi đi mua kem. Hắn luôn miệng nói hắn không thích ăn kem, liền cho tôi ăn nốt que kem của hắn, khi đó tôi ngu ngốc tin là Tử Kiềm không thích ăn kem, còn cho rằng ăn kem là đã giúp đỡ hắn rất nhiều rồi. ( Chậc! Đúng là trẻ con, xanh đến tội, ai mà không thích ăn kem cơ chứ…)
Lúc chúng tôi bất hòa với những đứa bạn khác, liền bị bọn họ cô lập, khi có người chúng tôi im lặng không nói, Nhưng khi không có người, chúng tôi vui vẻ cười đùa. Cho đến khi vào cấp ba, Nhiễm Nhiễm luôn đi phía sau chúng tôi nói cười, chúng tôi mới có người bạn đầu tiên, từ hai người trở thành ba người.
Bây giờ có sự tham gia của Hiên nhi, Tử Kiềm ắt sẽ không vui, dù sao tình cảm được hun đúc mười mấy năm lại bị một người xa lạ xâm nhập vào, bất kì ai cũng đều khó tiếp nhận.
Nghĩ lại, tôi hồi đó quả thực rất ngây thơ. Qua nhiều năm như vậy, Tử Kiềm vẫn luôn che chở tôi. Nhưng hôm nay cái tính chấp nhất nghi ngờ của hắn lại khiến tôi cực kì khó chịu.
Chúng tôi cuối cùng đã trưởng thành, muốn quay về quá khứ cũng không được. Hắn trước mắt cao hơn tôi một cái đầu, không phải là Tử Kiềm năm đó cao bằng tôi, không phải là Tử Kiềm năm đó nắm tay tôi mang tôi đi mua kem. Tất cả đều là quá khứ, đều theo thời gian đi xa, bây giờ chỉ có thể nhớ lại trong hồi ức.
Chống lại ánh mắt của hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, tình cảm mười mấy năm rốt cục cũng không chịu được một mũi dao,” Tử Kiềm, cậu thật sự không xem không được sao?”
Đáy mắt hắn tràn ngập khẳng định:”Đúng, không xem không được.”
Tử Kiềm, cậu thực sự muốn như vậy sao? Cậu có biết cậu làm vậy sẽ khiến tớ bị tổn thương không?” Được, cậu muốn xem mà, cầm lấy mà xem đi.”