Chương 88: Anh chọn lùi bước
Tô Ngưng tiếp tục nói:”Tôi có thể tìm được nơi này quả thực là do tên thợ điện kia nói cho tôi biết, tôi do dự hai ngày, mới quyết định phải đến đây. Bây giờ đến không phải là vì muốn gây phiền phức cho cô, mà chỉ muốn hỏi cô rốt cục có yêu Thần hay không, nếu không yêu, xin cô hãy rời khỏi anh ấy.”
Đây không phải là vấn đề tôi yêu hay không yêu anh, cũng không phải là tôi có đồng ý rời bỏ anh hay không, nếu có thể thì tôi cũng không muốn làm con vật cưng của anh:”Tôi không biết bản thân có yêu anh không, càng không biết thế nào mới tính là yêu, tôi vẫn hay bối rối, cũng muốn biết vấn đề này.”
“Thiển Thiển, vẫn là câu nói đó, đừng bỏ lỡ Mộc Lạo, tránh nửa đời sau phải hối hận. Chỉ cần cô mau rời xa Thần, Mộc Lạo sẽ không so đo, cậu ấy hôm qua chịu ra mặt thay cô ứng phó phóng viên, đủ để thấy rõ cậu ấy vẫn còn tình cảm với cô. Một khi như vậy, cô hãy quý trọng thật tốt, đứng đợi đến khi cậu ấy đã hết kiên nhẫn mới quay đầu lại, đến lúc đó hết thảy đều không thể cứu vãn được nữa.”
Nếu Tô Ngưng đã tìm đến đây, nói vậy Hoa Thần sẽ chấm dứt quan hệ với tôi, sớm hay muộn cũng phải đi khỏi nơi này, trước khi anh mở miệng tôi có thể thu dọn mọi thứ sạch sẽ, so với anh phải lên tiếng đuổi tôi ra ngoài vẫn tốt hơn:”Tôi sẽ chuyển ra ngoài, chuyện của tôi và Hạ Mộc Lạo chị không cần quan tâm, chiều hôm nay chúng tôi đã chia tay, mặc kệ nửa đời sau phải hối hận như thế nào, điều đó không có khả năng, tôi sẽ không treo cổ trên một cành cây đâu.”
Nói xong, không quay đầu lại đi lên lầu, bước vào phòng ngủ.
Tôi mở tủ quần áo ra, đem từng bộ từng bộ quần áo cất vào trong vali, sau khi cất quần áo xong, cái hộp trang sức màu xanh da trời ánh vào mi mắt, lấy chú gấu nhỏ từ trong hộp ra, cọ cọ lên mặt:”Gấu nhỏ, chúng ta phải chuyển nhà rồi, chuyển về nhà của chị, nơi này đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa.”
Giọng nói cảu bảo mẫu truyền vào trong tai:”Tô tiểu thư, dì đã gọi điện thoại cho Hoa tiên sinh, cậu ấy bảo sẽ không về, cháu phải chú ý một chút.”
Tim, nháy mắt rơi xuống đáy vực. Tôi mạnh mẽ ngẩng đầu, anh cũng sợ sao? Cũng sợ phải đối mặt với Tô Ngưng trong hoàn cảnh này sao? Vì vậy mới đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, tất cả để lại bắt tôi gánh chịu.
Hoa Thần, tôi tuy chưa từng trông cậy cái gì vào anh, nhưng anh lựa chọn trốn tránh có phải rất vô trách nhiệm hay không? Chẳng lẽ đúng như Hạ Mộc Lạo nói, tất cả tội lỗi tôi đều phải gánh vác một mình. Nếu anh quyết định chấm dứt, ít nhất cũng phải có một hành động, cho dù là gọi điện thoại thông báo cho tôi biết kết thúc cũng được, anh lại không nói không rằng không chịu lộ diện, khiến lòng tôi đều lạnh. Sự dịu dàng lơ đãng của anh cũng là giả phải không? Tuy nói tôi chỉ là nhân tình, nhưng anh lại không thể trả lời một cách rõ ràng cho tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì. Tôi cứ tưởng rằng tính anh vốn trầm mặc, thích im lặng, hiện tại xem ra đó chỉ là lùi bước, là yếu đuối.
“Vâng, cháu biết rồi. Phiền dì nói lại vài câu với anh ấy hộ cháu, cháu sẽ mau chóng rời đi, sẽ không gây phiền phức cho anh, tất cả trách nhiệm cháu sẽ một mình chịu.”
Tôi thấy ánh mắt đồng tình của bảo mẫu, khóe miệng không khỏi phiếm ra một tia chua xót, mặc kệ ánh mắt của bà, tiếp tục thu dọn đồ đạc, cái vali kia hình như quá nhỏ, không đặt vừa:”Dì à, phiền dì giúp cháu tìm một cái vali to hơn.”
Bảo mẫu vừa đi ra khỏi phòng ngủ, Tô Ngưng liền bước vào, trong tay cô vẫn còn cầm cái khuy áo của Hoa Thần, cô lập tức ngồi ở trên giường:”Thiển Thiển, tôi rất muốn biết cô ở cùng Thần là có ý đồ gì?”