Chương 100: Hãy thả tôi ra

Khi khôi phục được ý thức, đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trĩu, hai bên lỗ tai nóng rực.


Mở to mắt, nhận ra mình đang ở bệnh viện, vẫn là gian phòng bệnh hôm qua, nhưng khác ở chỗ là trên mu bàn tay trái có 3 lỗ kim, chính xác mà nói là bốn, bởi vì kim còn chưa rút, rút lên lỗ thứ tư sẽ hiện ra ngay lập tức.


Men theo dây truyền dịch nhìn lên phía trên, từng giọt từng giọt chảy xuống, tốc độ rất chậm.


Không được, tôi phải giúp nó chảy nhanh hơn, tay phải bấm mạnh vào ống truyền khiến bọt khí nổi lên, buông tay ra, dùng sức nắm chặt lấy chai dịch lắc lắc, tay chậm rãi đặt xuống, thứ khiến tốc độ truyền dich nhanh hơn chắc chắn là cái này, còn chưa động vào van đã có một bàn tay lớn nắm chặt lấy tay tôi.


Giọng nói của Hoa Thần vang lên từ phía sau:”Tô Thiển Thiển, bị ốm mà em cũng không yên được à?”
Trong giọng nói của anh có chút tức giận, tôi quay đầu lại, thấy sắc mặt anh u ám nhìn tôi.


Không chút khách khí trả lời:”Anh có biết anh rất ồn không? Hồi trước tôi cảm thấy anh trầm mặc rất có mị lực, nhưng bây giờ anh nói càng ngày càng nhiều, giống hệt như một ông chú già, rất phiền, rất ồn.”


available on google playdownload on app store


Gân xang trên trán Hoa Thần nổi rõ mồn một, tay cũng tăng thêm lực:”Em cho rằng chọc tôi nổi giận thì em có thể chạy đúng không? Hiện tại em cho tôi thấy một em khác, tôi cũng vậy, tôi cũng sẽ cho em có một cách nhìn mới về tôi.


Không đợi anh nói xong, tôi lập tức ngắt lời:”Cho dù anh không nói tôi cũng biết anh muốn nói cái gì, kỳ thực chỉ có mỗi anh không phát hiện ra, Hạ Mộc Lạo từ lâu đã biết tôi là một con nhím chính hiệu rồi, tôi chỉ không biết anh ta có nói cho anh không thôi.”


Hoa Thần, tôi không muốn phải giống như lúc trước ăn nói khép nép với anh, hiện tại tôi phải ngẩng cao đầu kiêu ngạo nhìn thẳng vào anh. Trước kia, tôi cần tiền của anh để trả viện phí cho mẹ, anh cần một người phụ nữ ngoan hiền để bù vào những lỗ hổng nội tâm của mình. Bây giờ tôi không cần tiền của anh, tôi cũng phải là người phụ nữ ngoan hiền mà anh muốn, chúng ta không cần phải tiếp tục dây dưa nữa.


Trong mắt Hoa Thần hiện lên sự tức giận, lướt qua rất nhanh:”Ở trước mặt tôi gan càng lúc càng lớn, nhưng ở biệt thự lại sợ tới mức khóc lớn, Tô Thiển Thiển, rốt cục người nào mới thật là em?”


Tay anh vẫn nắm chặt, đau quá, tôi gầm nhẹ ra tiếng:”Đúng, ở đây là bệnh viện, chặt đứt tay tôi rồi gọi bác sĩ tới là được.”


Anh đột nhiên buông tay ra, tay tôi còn chưa kịp thích ứng, tay anh vừa buông ra, tay tôi rơi mạnh cái xuống, tay đập vào ngực, lại một trận đau đớn, tôi oán hận trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên chuyện này, nhưng anh lại không cho là đúng:”Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, là em muốn tôi buông tay ra đấy.”


“Hoa Thần, có thể thả tôi ra không?”
Anh ngồi ở bên giường, vẻ mặt bí hiểm:”Được, tôi thả em đi, tôi cho em mười phút, nếu trong vòng mười phút em có thể ra khỏi bệnh viện, có nghĩa là chúng ta sẽ chấm dứt.”


Chỉ cần đơn giản đi ra khỏi bệnh viện như vậy à? Tôi không tin anh tốt bụng đến mức này, không phải là anh có âm mưu gì đấy chứ? Trực giác nói cho tôi biết chuyện này không thể đơn giản như vậy:”Nếu không đi ra được?”


Ngón tay thon dài của anh lướt qua hai gò má tôi:”Nếu không đi ra được, thì ngoan ngoãn quay trở về.”


“Nếu tôi ra được bệnh viện, anh thực sự sẽ thả tôi ra chứ?” Tôi có chút không tin, Hoa Thần không phải là người nói chuyện dễ dàng như vậy, không có khả năng đột nhiên thay đổi chủ ý, trừ phi anh có thể chắc chắn rằng tôi không thể đi ra khỏi bệnh viện.






Truyện liên quan