Chương 114: Giông tố nổi lên

Phần 3: Thật sự rất yêu, đau lòng muốn ch.ết
Năm sau, ngày 10 tháng 4.
Tôi và Tử Kiềm đứng ở trước cửa Hạ gia, sự trang nghiêm từ khắp các nơi phát ra khiến tôi chỉ đứng yên một chỗ không dám lộn xộn.
Nhiễm Nhiễm đi ra đón:”Thiển Thiển, Tử Kiềm, các cậu tới rồi.”


Nhiễm Nhiễm mặc một bộ lễ phục màu xanh nhạt tựa như một nàng công chúa.


Hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của nó, vì quan hệ của cha, hôm nay mở tiệc tại nhà chúc mừng sinh nhật, mời không ít người trong giới thượng lưu, là bạn thân nhất nên Nhiễm Nhiễm đương nhiên sẽ mời tôi đến, Tử Kiềm là bạn trai Nhiễm Nhiễm nên cũng không thể iếu. Nhiễm Nhiễm kéo Tử Kiềm, ba chúng tôi cùng nhau đi vào nhà.


Sự xa hoa của Hạ gia thực sự rất lớn, giống như đang bước vào hoàng cung, Hạ Mộc Lạo mỉm cười đi về phía tôi, tôi không biết làm sao đành dời tầm mắt, Nhiễm Nhiễm cười cười:”Thiển Thiển, giao cậu cho anh tớ đó.”
Nói xong, nó nắm tay Tử Kiềm đi tìm cha mình.


Nửa năm không gặp Hạ Mộc Lạo, hắn vẫn không thay đổi gì, gương mặt hoàn mỹ đủ để điên đảo chúng sinh, hắn nói thầm vào tai tôi:”Thiển Thiển, hôm nay em rất đẹp.”
Mặt nóng bừng, lùi từng bước duy trì khoảng cách với hắn.


Hôm nay tôi mặc bộ lễ phục Già Minh tặng, một năm trôi đi, mặc trên người lại phi thường vừa vặn.
Hạ Mộc Lạo dắt tay tôi:”Thiển Thiển, tại sao lại sợ anh như vậy?”


available on google playdownload on app store


Tự nhiên cảm thấy có ánh mắt dừng ở trên người tôi, tôi quay đầu nhìn, Tô Ngưng kéo Hoa Thần đi từ phía bên kia tới, sắc mặt Hoa Thần u ám, tầm mắt chuyển từ người tôi xuống bàn tay đang bị Hạ Mộc Lạo nắm, trong lòng sợ hãi, vội vàng giật tay lại, Hạ Mộc Lạo lại càng tiến thêm một bước, trực tiếp ôm tôi vào trong ngực:”Thiển Thiển, nếu không muốn gây thêm phiền toái cho Hoa Thần thì ngoan ngoãn nghe theo anh, hôm nay cha Tô Ngưng cũng tới, nếu ông ta phát hiện ra chuyện của em và Hoa Thần, hậu quả em không tưởng tượng nổi đâu.”


Trải qua nửa năm ở chung, chính xác mà nói là bắt đầu từ lúc ở thành phố Thẩm, dường như tôi đã hơi thích Hoa Thần, lúc đó chúng tôi rất ít khi nói những lời khó nghe, hơn nữa cũng rất ăn ý, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu đối phương muốn gì. Tôi nghĩ, chắc đây là cái gọi là tình yêu rồi:”Nhưng tôi không muốn để anh ấy hiểu lầm, phiền anh buông tay ra.”


Tôi không muốn bị Hoa Thần hiểu lầm, lại càng không muốn tiếp tục dây dưa với Hạ Mộc Lạo, tôi và hắn vốn dĩ không nên phát sinh bất cứ chuyện gì:”Thiển Thiển, em có nghĩ cho Hoa Thần không? Tô Ngưng đã biết quan hệ của hai người, nếu hai người trắng trợn mắt đưa mày lại như vậy, khó bảo đảm cha Tô Ngưng sẽ không gây khó dễ cho cậu ấy.”


“Tôi…” Có lẽ là vậy, từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ cho Hoa Thần, cha Tô Ngưng là bí thư tỉnh ủy, nếu ông ta biết con gái mình phải chịu tổn thương, đương nhiên sẽ không thể im lặng:”Vậy tôi nên làm thế nào?”


“Giữ vững tư thế hoàn mỹ nhất, diễn tốt vai thiếu phu nhân Hạ gia, quan hệ của em và anh mọi người đều đã biết, em không có sự lựa chọn khác.”


Tôi lại quay đầu nhìn về phía Hoa Thần, anh đã chuyển tầm mắt đi, tôi bình tĩnh nhìn bóng dáng Hoa Thần, Tô Ngưng quay mạnh đầu lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp, tôi kinh ngạc sững sờ đứng ngay tại chỗ.
Hạ Mộc Lạo tiếp tục hỏi:”Thiển Thiển, em hiểu rồi chứ?”


Hoa Thần, đừng hiểu lầm em, em và hắn ta đơn thuần chỉ là diễn kịch, anh nhất định phải tin tưởng em, nhất định.
Run rẩy lên tiếng:”Được, tôi diễn, tốt nhất là có thể khiến Tô Ngưng tin tôi và Hoa Thần đã hoàn toàn cắt đứt, khiến cô ấy tin tôi và anh thực sự ở bên nhau.”


Ngẩng đầu lên chân thành nhìn hắn, tôi muốn giấu Tô Ngưng, nửa năm trước cô ấy đã tận mắt nhìn thấy tôi chuyển ra khỏi biệt thự, chỉ cần không để cô ấy nhìn thấy tôi và Hoa Thần ở cạnh nhau, cô hẳn là sẽ không nảy sinh nghi ngờ. Khóe miệng khẽ nhếch, kéo Hạ Mộc Lạo, dẫn tới không ít ánh mắt ghen tị.


Nghe thấy một tràng hoan hô, Hạ Mộc Lạo đưa tôi đến chỗ thanh âm truyền tới, Nhiễm Nhiễm đang nhắm mắt ước nguyện, trước mặt nó bày cái bánh ngọt to, cao đến mấy tầng, trên tầng cao nhất cắm hai ngọn nến.


Nhiễm Nhiễm ước xong mở mắt ra, một hơi thổi tắt ngọn nến. Tâm trạng của Hạ Vô Xá tựa hồ tốt lắm:”Nhiễm Nhiễm, nói cho cha biết con vừa mới ước cái gì.”
Cãi miệng nhỏ nhắn của Nhiễm Nhiễm nhếch lên:”Không nói cho cha biết, cha tự đoán đi.”


Hạ Vô Xá bật cười thành tiếng:”Cha đương nhiên có thể đoán được con ước cái gì rồi, có phải muốn sớm gả cho Tử Kiềm không a?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiễm Nhiễm đỏ lên:”Cha, cha biết là được rồi, còn nói ra làm chi a?”


Lời Nhiễm Nhiễm đưa tới từng tràng cười, khuôn mặt tuấn tú của Tử Kiềm ửng đỏ, ánh mắt chuyển hướng sang tôi, tôi mỉm cười ngọt ngào với nó.


Hạ Vô Xá nhìn thấy tôi, trong mắt hiện lên một chút không hài lòng, không biết có phải Hạ Mộc Lạo cố ý hay không, hắn vô cùng thân thiết thổi thổi bên tai tôi:”Tử Kiềm và Nhiễm Nhiễm rất có thể sẽ kết hôn, cha anh đối với Tử Kiềm rất vừa lòng, cố ý muốn bồi dưỡng cậu ta.”


Mãi cho tới khi ánh mắt Hạ Vô Xá dời đi tôi mới nhẹ nhàng thở ra, trong lúc vô ý lại phát hiện ra Hoa Thần cũng nhìn về phía bên này, tôi cuống quít xoay người tránh đi, Hạ Mộc Lạo cũng đi theo.


Hai người đều im lặng, có một cô gái trẻ đi tới, không biết cô ta vô tình hay cố ý, bánh ngọt ở trong tay cô ta khi đi ngang qua tôi tự nhiên rơi xuống trên lễ phục của tôi, ý cười lướt qua trong mắt cô ta, mặc dù rất nhanh biến mất, nhưng tôi vẫn nhận ra được.


Cô ta liếc mắt nhìn Hạ Mộc Lạo:”Ngại quá, không phải tôi cố ý.”
Tôi lắc đầu, chuyển tầm mắt nhìn cô ta, lại phát hiện ra ánh mắt cô ta ái mộ nhìn Hạ Mộc Lạo.


Có lẽ là do tiếng của cô ta quá to, khiến tầm mắt của tất cả mọi người đều dời về đây, tôi thấp giọng nói:”Tôi đi trước.” Nói xong, chuyển bước chuẩn bị rời đi.


Hạ Mộc Lạo giữ chặt tay tôi, tôi quay đầu lại nhìn thẳng vào hắn:”Còn việc gì à? Nếu không có thì buông tay ra, tôi muốn về nhà.”


Hạ Mộc Lạo lạnh lùng nhìn cô gái kia:”Hôm nay là sinh nhật em gái tôi, tôi không tính toán gì với cô, nhưng nếu có lần sau, cô sẽ phải trả một cái giá mình không tưởng tượng nổi đâu.”
Nói xong, nắm tay tôi rời đi.


Hạ Mộc Lạo đưa tôi vào một căn phòng, chắc là phòng của hắn, phòng rất lớn, bài trí lại hết sức xa hoa.
“Đưa tôi đến phòng anh làm gì? Tôi muốn về nhà.”
Hạ Mộc Lạo buông tay ra, đi tới góc phòng, vẫy tay sang phía tôi ý bảo lại đây với hắn.


Tôi nghi hoặc nhẹ nhàng đi đến, một cái hộp được gói rất đẹp, phía trên có gắn một dải ruy băng.
“Thiển Thiển, mở ra xem đi.”


Tay tôi giơ lên, đầu ngón tay vừa mới chạm vào sợi ruy băng, lập tức rụt lại. Tôi không biết trong cái hộp này đựng cái gì, không muốn tùy tiện mở ra. Lắc đầu nhìn Hạ Mộc Lạo:”Tôi không mở, anh mở đi, tôi đứng đây nhìn.”


Dựa theo tính cách của Hạ Mộc Lạo mà nói, bên trong rất có khả năng sẽ là một thứ gì đó dọa người, thôi thì để hắn tự mở đi.
Hạ Mộc Lạo ảm đạm cười:”Thiển Thiển, em mở ra xem đi, nhất định sẽ thích.”


Trợn tròn mắt, cái hộp này là chuẩn bị cho tôi sao? Tôi vẫn không dám mở. Hạ Mộc Lạo nắm tay tôi trong lòng bàn tay, vẻ mặt chân thực:”Thiển Thiển, em mở ra xem đi, nhất định em sẽ thích nha.”
Hắn giống như sói già bà bà đang dẫn dụ tôi vào trong bẫy:”Nếu tôi không thích thì sao?”


“Nếu em không thích, vậy thì, tùy em muốn gì cũng được.”
Lấy được đáp án, tôi giãy tay ra, một tiếng trống cho tinh thần thêm hăng hái mở nút buộc sợi ruy băng, xé giấy bọc ra, một bộ lễ phục màu xanh nhạt xuất hiện trước mắt. Đảo mắt nhìn hắn:”Đây là chuẩn bị cho tôi à?”


Hắn mỉm cười gật đầu:”Vào phòng thay đồ thử đi.”
Màu sắc tôi thích nhất, giống màu bầu trời, màu xanh nhạt, nhìn thấy thực vui vẻ.


Đi vào phòng thay quần áo, Hạ Mộc Lạo quả xứng danh là một tên cuồng mua sắm, quần áo hắn mua rất nhiều, tôi thấy mà hoa cả mắt, sau khi thay xong lễ phục, dường như là đồ được đặt trước cho tôi, rất vừa người, đứng ở gương cười với chính mình, tôi vươn tay ra mở cửa, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong, cánh tay chuẩn bị mở cửa của tôi chợt đông cứng.


Nơi đó có một chiếc hộp màu tối, trông rất giống cái hộp đựng con gấu màu xanh của tôi, ma xui quỉ khiến bước lại gần, tôi vừa mở cái hôp kia ra, một con gấu màu đen lộ ra ngoài, bộ lông mềm mượt rất giống với con màu xanh, ngoài cái nơ con bướm đính trên con gấu màu xanh ra thì hai con hoàn toàn giống nhau, tôi đặt con gấu vào trong túi, đóng hộp lại, không để lại bất cứ dấu vết gì.


Liếc mắt nhìn bộ lễ phục bị bẩn, trên vải vấy đủ loại màu sắc của chiếc bánh, tiếc quá, tôi rất thích nó, hơn nữa bộ này là do Già Minh tặng, mới mặc một lần mà đã hỏng rồi. Tôi cảm thấy cô gái kia là cố ý đổ bánh lên lễ phục của tôi, tất cả là do Hạ Mộc Lạo thích trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến tôi trở thành đối tượng công kích của các cô gái, sau này không được quá thân thiết với Hạ Mộc Lạo nữa.


Đi ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy ánh mắt Hạ Mộc Lạo tôi lập tức cúi đầu, có lẽ đây là cái gọi là “có tật giật mình”, tôi lấy trộm gấu bông của hắn nếu bị hắn phát hiện không biết sẽ bị thế nào, tóm lại hôm nay tôi nhất định phải mang đi, con gấu nhỏ kia rất cô đơn, để hai con làm bạn, cho nhau ấm áp, cùng dựa vào nhau.


Hạ Mộc Lạo tiến lên:”Trông đẹp lắm.”
Dưới ánh mắt chăm chú cháy bỏng của hắn, mặt tôi hơi nóng bừng, cúi đầu xuống khóe miệng co giật.


Hắn tiến đến từng bước, tôi theo bản năng lùi về phía sau từng bước, hắn tiếp tục tiến lên, tôi tiếp tục lùi về phía sau, cho tới khi không còn đường thối lui, tôi dựa vào vách tường thấy hắn từng bước tới gần, khi tới trước mặt tôi, hắn chống hai tay lên vách tường, nhốt tôi vào bên trong, mặt đưa gần về phía tôi, hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt tôi:”Thiển Thiển, tại sao vẫn ở cùng với Hoa Thần?”


Tôi giang tay muốn đẩy hắn ra:” Hạ Mộc Lạo, có một số việc anh không cần phải biết.”
Vừa dứt lời, môi hắn đã đặt lên môi tôi, giây tiếp theo chợt nghe thấy có tiếng mở cửa, tôi hé mắt nhìn ra, Hoa Thần vẻ mặt âm trầm xuất hiện ở cửa.






Truyện liên quan