Chương 12: Dồn ép (3)
Trong tiếng bàn luận mỗi người một câu, Cố Tử Thần bình thản nói, “ cảm ơn” Dừng lại một lát, “ Nhưng, không cần.”
Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh không chút biểu cảm, thậm chí đến lông mày còn chẳng buồn ngước xuống, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, hiện rõ từ chối Doãn Sơ Hạ.
Lúc này mấy lớp gần đó, không ít học sinh kéo đến xem náo nhiệt, một nam sinh huýt sáo lên, cả hội lập tức thi nhau cười.
Khóe mắt Doãn Sơ Hạ cũng dần dần đỏ lên, chiếc hộp cầm trên tay không ngừng run rẩy.
Cậu ta khó khăn quay người, lòng tự trọng khiến cậu ta không có cách nào đối diện với Cố Tử Thần, gần như chạy như bay vào lớp.
Trương Hiểu Tiệp và Lưu Doãn Nhi khẽ an ủi cậu ta, còn những người trong lớp vẫn biểu cảm dửng dưng, cười trên nỗi đau người khác.
Tính cách Doãn Sơ Hạ không tốt, bình thường đều với tác phong hống hách hạnh họe người khác, cậy mình là thiên kim của công ty giải trí Doãn Thị, trong trường chuyên đi bắt nạt người khác, lần này nhìn thấy cậu ta bị Cố nam thần từ chối, trong lòng không ít người thầm vui sướng.
(/)
“ Sao thế” Tô Niên Niên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Tống Dư Hi nhỏ giọng nói, “ Cố nam thần từ chối lời tỏ tình của Doãn Sơ Hạ rồi, ôi.”
Thật là ấu trĩ, Tô Niên Niên chán ghét lắc lắc đầu, tiếp tục lau nốt mấy chiếc bàn cuối cùng.
“ Cốc cốc.” Cửa phòng học có tiếng gõ cửa hai lần, có người đẩy vào, khuôn mặt sáng sủa của Trần Nguyên lộ ra sau cánh cửa.
Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười ấm áp, Doãn Sơ Hạ ngẩng đầu, trong lòng còn chút hy vọng cuối cùng.
“ Niên Niên, anh ở hầm gửi xe đợi em, lát nữa gặp.”
Tô Niên Niên sững người, gật gật đầu, “Vâng.”
Trần Nguyên đóng cửa lại, cùng với hội Cố Tử Thần đi xuống lầu.
Trong lớp trầm lặng khác thường một lúc, Tô Niên Niên còn đang lau bàn, Doãn Sơ Hạ đập mạnh bàn một cái rồi đứng lên, vẻ mặt hung dữ, “ Tại sao cậu không biết xấu hổ thế chứ, dụ dỗ Cố nam thần còn chưa đủ, đến Trần Nguyên còn không tha.”
Khi người ta tức giận thường mất đi lí trí, khoảnh khắc Doãn Sơ Hạ bị Cố Tử Thần từ chối đó, đã lên đến cực điểm, lại nhìn thấy Trần Nguyên nói muốn đợi Tô Niên Niên, càng tức điên lên.
Tô Niên Niên cau mày, “ Cậu có phải bị bệnh không, đặt chuyện hại người vui thế à.”
Những người khác đều giữ nguyên thái độ hóng hớt, Chúc Thành vốn dĩ muốn giúp Tô Niên Niên, nhưng cậu ta không tính được là Doãn Sơ Hạ không biết lấy từ đâu một xấp giấy, giống như là của học sinh để lại trước khi nghỉ hè, bên trên bám đầy bụi. Cậu ta chẳng thèm nhìn, ném thẳng về phía mặt Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên phản ứng nhanh hơn, né người nhảy lên trên bàn, dễ dàng tránh đi được.
Cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cái gì chứ, tại sao lại gặp phải mấy gan háo sắc não ngắn này, tự mình bị nam thần từ chối lại đi trút giận lên người cô.
Cô cũng rất vô tội được không, lại nói, thật sự coi cô là học sinh mới mà bắt nạt sao?
Tô Niên Niên nhảy xuống bàn, nhặt những tờ giấy vừa rơi đó, bình tĩnh hỏi, “ Vừa nãy cô giáo sắp xếp cậu quét lớp phải không”.
Doãn Sơ Hạ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, Tống Dư Hi ở đằng sau khẽ nói, “ Đúng rồi.”
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng trên người Tô Niên Niên, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười, bắt đầu xé đống giấy trong tay.
“ Cậu làm cái gì thế, chúng tôi gần quét xong rồi.” Lưu Doãn Nhi hét một một tiếng, Tô Niên Niên đã xé đống giấy trong tay, lập tức đống giấy vụn rơi đầy trên đất.
“ Rào” tiếng nước giòn tan vang lên, mọi người đều trợn mắt nhìn động tác của Tô Niên Niên.
Cô đổ chậu nước bẩn giặt giẻ lau đầy ra nền đất.