Chương 93: Người một nhà
Tô Niên Niên cây ngay lẽ thẳng phản bác lại: “ Mọi người không phải đều gọi như thế sao, nhấn mạnh chút cũng có làm sao đâu, hay là anh anh thích phong cách tây? Charles? Jack? Alexander?”
Cố Tử Thần: “........”
Đến con chó nằm dưới đất dường như cũng không hài lòng với mấy cái tên này, đáng thương rên rỉ kêu hai tiếng.
Tô Niên Niên suy nghĩ cả buổi, mới nói: “ Con mèo nhà tôi tên là Bao Bao, hay là có nhà anh tên là Viên Viên đi?”
Vừa nghe cái tên là đã biết người ham ăn đặt, Cố Tử Thần thầm nghĩ trong lòng.
“ Không đúng lắm, chó nhà anh là cái hay đực, gọi Viên Viên có đáng yêu quá không?” Tô Niên Niên tự lẩm bẩm nói, đưa tay muốn nhìn giới tính của con chó.
Cố Tử Thần nhanh tay nhanh mắt, ngay lập tức hất tay cô ra, cau mày lên.
“ Tô Niên Niên, cô không biết ngại à, làm gì có ai như cô.....” Câu nói của cậu nói được một nửa dừng lại, Tô Niên Niên sắc mặt hơi đỏ, cứng miệng nói: “ Không phải chỉ nhìn chút sao, Bao Bao nhà tôi tôi cũng xem rồi!”
Cố Tử Thần nheo mắt lại, trong mắt ánh lên vẻ nguy hiểm, không nói câu gì nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên bị anh ta nhìn có chút chột dạ, hơn nữa thảo luận vấn đề này với một người con trai đúng là có chút ngại ngùng, đành phải xoa xoa đầu, giả bộ xem tivi.
Kênh thời sự người dẫn chương trình là nam, đang phát sóng: “....Thương nghiệp đồ sộ Nghìn baidu của Cố Ngôn Chuẩn ở Dụ Thành đã tạo nên kỳ tích trong thương nghiệp, doanh thu tiêu thụ quý thứ ba mở rộng 48%, hiệu suất tiêu thụ tăng trưởng 200%, tạo nên huyền thoại trong nền suy thoái kinh tế........”
Nghìn baidu? Đó không phải là một công ty con của doanh nghiệp Cố Thị sao, cũng chính là doanh nghiệp bố của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần lạnh nhát liếc mắt nhìn tivi, dường như chẳng buồn để ý, thậm chí còn nhẹ nhàng giải thích với Tô Niên Niên: “ Là đực.”
“ A?” Tô Niên Niên đầu như bị dội nước, mãi nửa buổi mới “ ồ” lên một tiếng, biết là cậu đang nói giới tính của con chó trên đất.
“ Thế thì gọi nó là Đại Viên đi, nghe có vẻ rất uy lực anh hùng!” Tô Niên Niên mặt đầy đắc ý, mắt hấp háy nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần không giống như trước buông những lời khó nghe, mà là nhẹ nhàng nói: “ Uhm, Đại Viên, Đại Viên....” Cậu đưa tay vuốt ve đầu Đại Viên, lẩm bẩm đọc tên nó.
Cách gần như thế, Tô Niên Niên rõ ràng cảm nhận được trên người Cố Tử Thần toát ra vẻ cô đơn.
Bầu không khí ngay lập tức thay đổi, Tô Niên Niên không hiểu thiếu niên đẹp trai tuấn tú lại giàu có này, tại sao đột nhiên biến thành người lạnh nhạt, thương cảm như thế.
Cô cũng thấy buồn theo.
Nhất thời im lặng không nói gì.
Hai người nhìn con cún, lặng lẽ đờ đẫn, cuối cùng Tô Niên Niên không kiềm chế được, mở miệng hỏi: “ Tại sao anh không ở cùng bố mẹ, dù cho có nhiều tiền, mỗi người ở một biệt thự, không cảm thấy cô độc sao?”
Cô vẫn nhớ hồi còn nhỏ, khi đó sự nghiệp của ba cô mới gây dựng, một nhà ba người chen chúc trong căn phòng diện tích rất nhỏ, cuộc sống cũng khổ cực hơn bây giờ nhiều. Nhưng Tô Niên Niên vẫn luôn cho rằng, đó là khoảng thời gian mà cô cảm thấy vui nhất trong cuộc sống.
“ Cô độc?” giọng nói dửng dưng đọc lại một lần hai chữ đó, ánh mắt Cố Tử Thần trở nên mơ hồ, “ Cũng có chứ.......”
Thời gian đầu là sợ, nhưng lâu rồi, dần dần cũng thành quen.
Tô Niên Niên nghĩ một lát, cho rằng cậu là kẻ bốc đồng muốn bỏ nhà ra ở riêng, còn tận tình khuyên bảo: “ Cố Tử Thần, mặc dù con người anh cũng có chút đáng ghét, nhưng bố mẹ anh chắc chắn là người thương anh nhất, có lúc đừng quá cố chấp, cúi đầu nhận lỗi với người trong nhà không phải là được sao? người một nhà chung quy vẫn là người một nhà.”