Chương 107: Thẩm mỹ có vấn đề (1)
Trần Nguyên từ phòng mình đi sang, nhìn thấy mớ hỗn độn trên bàn dưới đất, lắc lắc đầu, cẩn thận bế Bao Bao xuống, giọng nói nhẹ nhàng dạy bảo: “ Bao Bao, đừng có làm bẩn bức vẽ của Niên Niên, ngoan, đợi lát nữa cho mày ăn hải sản viên.”
“ meo meo” Bao Bao hào hứng đi quanh chân Trần Nguyên.
Trần Nguyên thay cô sắp xếp lại bàn, cuộn hai bức vẽ trên bàn lại, dùng băng dính cố định rồi đặt vào trong balo của Tô Niên Niên. mắt liếc nhìn xuống, trên đất còn có mấy tờ giấy rác xanh xanh đỏ đỏ hoa hoét, còn cả tờ áp phích nát tươm bị Bao Bao xé nát.
Cậu không nghĩ nhiều, nhặt mấy tờ giấy đó lên, rồi ném vào trong thùng rác.
Tô Niên Niên ở lầu dưới lấy mấy túi đồ ăn vặt từ trong tủ lạnh ra, vui vẻ xem phim hoạt hình, đã bỏ chuyện mấy tờ ap phích quên đến tận mười vạn tám nghìn km rồi.
--- ---
Thứ hai --- buổi sáng, Tô Niên Niên vẫn như mọi ngày, cuống cuồng vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, xách balo lao ra cửa.
Gần đây công ty của Trần Doãn Hoa bận nhiều việc, cho nên đều là Trần Nguyên lái xe đưa Tô Niên Niên đi học. Hai anh em vừa đi, Trần Doãn Hoa cười ha ha nói: “ Niên Niên đúng là thích ngủ nướng.”
Giọng nói của ông ấm áp, không có ý trách mắng, nhìn là biết ông rất thương Tô Niên Niên.
Sở Tố Tâm đã quen từ lâu rồi, chán nản lắc đầu: “ Nó bị chứng bệnh ngủ nướng điển hình, không thuốc nào chữa được.”
Trần Doãn Hoa cười lên mấy tiếng, nghĩ đến đi làm lông mày lại nhíu lại.
Sắc mặt Sở Tố Tâm cũng không tốt lắm, gần đây nhà họ Cố có xu hướng muốn độc quyền kinh tế Dụ Thành, công ty của bà và công ty nhà họ Trần đều đối diện khó khăn, chỉ là những điều này họ không để cho những đứa trẻ biết.
---- ---
Cao trung Thánh Âm.
Đến thời gian nghỉ giữa giờ, Tống Dư Hi cùng Tô Niên Niên đi nộp tờ áp phích, Tô Niên Niên lật balo ra, may là Trần Nguyên giúp cô cho vào, nếu không cô chắc chắn lại quên cho mà xem.
Thở hổn hển leo lên phòng vẽ tầng năm, hai người nộp xong áp phích thì đi về. A Kiệt phụ trách kiểm tr.a ap phích mở ap phích mà hai người vẽ ra xem, gật đầu khen ngợi tác phẩm của Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi vẽ rất quy củ, có điều có thể nhìn ra rất nghiêm túc, hơn nữa tràn đầy năng lượng, phù hợp yêu cầu.
Còn xem đến của Tô Niên Niên, sắc mặt A Kiệt có chút kỳ lạ.
Một tờ rất sáng tạo, lại có tâm huyết, đáng quý nhất chính là màu sắc phối hợp rất hài hòa, vừa nhìn là biết khả năng vẽ không thường.
Nhưng một tờ khác, con lợn màu đỏ hồng cùng với một đống hoa quả rau xanh các loại là cái quỷ quái gì thế?!
Đúng lúc Nam Chi lên để xử lý việc, A Kiệt như nhìn thấy người thân mà khóc mếu: “ Nam Chi, chị xem Tô Niên Niên vẽ cái gì thế? Em nghi ngờ hai tờ này không phải cùng một người vẽ.”
Nam Chi tò mò nhìn, không nhịn được cười phá lên.
“ Từ bút vẽ và cách dùng màu sắc thì đúng là một người. uh....thực ra tờ này cũng được, rất có sức sáng tạo, cậu và Hoan Hoan đi dán mấy tờ này ở nhà ăn đi.” Nam Chi dặn dò xong, A Kiệt mặt mày méo xệu đồng ý.
Được rồi được rồi, mọi người đều vẽ nghiêm túc như thế, bức vẽ hoạt hình đáng yêu này thôi thì thay đổi khẩu vị cũng được, A Kiệt trong lòng tự an ủi mình như thế.
Buổi trưa, Tô Niên Niên cùng Tống Dư Hi đi căngtin ăn cơm, mục đích của yếu là muốn xem áp phích của mình có được chọn dán lên hay không.
Tống Dư Hi cực kỳ căng thẳng, cầm chặt tay áo Tô Niên Niên, hai người chưa đi ăn cơm vội mà đi một vòng căng tin trước, phát hiện hai tờ áp phích của Tống Dư Hi.
“ woa, cái này là của cậu hả, giỏi quá!” Tô Niên Niên hào hứng khen ngợi, Tống Dư Hi cười vui sướng, trên mặt xúc động còn đỏ ửng lên.