Chương 117: Lớp phụ đạo (1)
Tống Dư Hi có chút ngại ngùng, liếc trộm quan sát Đường Dư.
Thân hình cậu cũng coi là cao trong đám nam sinh, cộng thêm khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, là dân chơi thể thao tiêu chuẩn, nhưng dường như, Tống Dư Hi rất ít khi nhìn thấy cậu cười, phần lớn cậu đều rất lạnh nhạt.
Duy chỉ có ở trước mặt Tô Niên Niên, mới ấm áp giống như mặt trời.
Trong cả đoạn đường chòng chành lắc lư, cậu nắm tay vào dây vịn, xắn tay áo khoác ngoài, khiến người ta có thể nhìn thấy cơ thịt rắn chắc ở bắp tay nhỏ, đứng vững chãi, cho người khác có cảm giác an toàn.
Xe bus đến trạm, Tống Dư Hi mới định thần lại, vội vàng thu lại ánh nhìn của mình, bước nhanh trên con đường về nhà.
Nhà của cô sống ở trong ngoại thành phía không xa, phòng đã rất cũ rồi, có lẽ hai năm này sắp phá bỏ và phải rời đi nơi khác, cho nên môi trường ở đây cực kỳ không tốt. Tốt xấu lẫn lộn, kiểu người nào cũng có, khi đi qua một sân bóng rổ cũ kỹ, cô bị mấy tên con trai nghịch ngợm vất vưởng ngăn lại.
Mấy tên con trai đầu nhuộm tóc năm sáu màu, trong đó có có tên trong tay còn kẹp điếu thuốc lá, điển hình của bọn ăn chơi đua đòi.
“ Em gái, đến đây nói chuyện chút, anh mời em ăn cơm.” Tên con trai nhuộm tóc vàng cười gian xảo nói, trên mặt còn có mụn trứng cá tuổi mới lớn.
Tống Dư Hi sợ hãi lùi về sau mấy bước, nhìn bộ dạng căng thẳng yếu đuối của cô, càng khiến mấy tên con trai đó hào hứng, càng muốn trêu chọc cô, tên tóc vàng đó không chịu yên phận muốn động tay động chân với cô.
“ Làm cái gì thế?” Một giọng nói nam truyền đến, tên tóc vàng khựng lại, đang định xem xem người đó là ai, nhưng khi hắn nhìn ánh mắt của Đường Dư, chân run rẩy, bản năng hoảng sợ toát ra từ trên người.
“ Ai ya, em tưởng là ai chứ, anh Dư, lâu rồi không gặp, làm điếu thuốc không?” Tên tóc vàng kính cẩn nhìn Đường Dư.
Đường Dư: “ Tao không hút thuốc.”
“ Ha ha, vâng vâng vâng, anh Dư là người đàn ông tốt, thế còn, vị này là.......” Tên tóc vàng dè dặt hỏi, chỉ sợ người con gái này là bạn gái của cậu.
Nếu như dây phải Đường Dư, cậu ta không dám tưởng tượng hậu quả.........
“ Bạn học của tao.” Đường Dư giải thích một câu, mấy nam sinh đó thở phào một hơi, may quá........không phải bạn gái.
“ uhm em à, vừa nãy anh có chút không phải, em đừng để trong lòng nhé, sau này có gì cần cứ tìm anh.” Tên tóc vàng nhanh trí làm hòa, Tống Dư Hi sững sờ, không ngờ Đường Dư chưa làm gì đã khiến mấy người này phải sợ.
Rốt cuộc cậu ta là người thế nào........
Mấy tên ăn chơi đua đòi dần tản đi, Tống Dư Hi lí nhí nói: “ Cảm ơn cậu nhé.”
Đường Dư không nói gì, bước lên trước hai bước, đột nhiên hỏi một câu: “ Tống Dư Hi, rốt cuộc cậu đang sợ cái gì?”
Câu hỏi này Tô Niên Niên cũng đã từng hỏi cô, lúc này nghe lại giống như lời châm biếm vậy.
Tống Dư Hi im lặng cúi đầu, cô không biết phải giải thích thế nào.
Đường Dư chỉ coi là do tính cách của cô, bình thản nói “ tạm biệt” rồi rời đi.
--- ---
Trên đường xe đi xe lại, người tới người lui, Trần Nguyên chán nản nhìn dọc con đường là những lớp phụ đạo, có cảm giác lộn xộn nháo nhào.
“ Em thật sự muốn đăng ký lớp phụ đạo à?” Trần Nguyên nghi ngờ hỏi, cậu luôn cảm thấy, Tô Niên Niên không giống người ở lớp phụ đạo tĩnh tâm mà ngồi xuống học......
Tô Niên Niên nắm chặt tay lại, “ Đúng thế! Em phải chăm chỉ học hành, lội ngược dòng thành học sinh giỏi.”