Chương 122: Về nhà
Cô giáo Kiều an ủi thầy giáo dạy toán mấy câu, đi đến bên cnahj Tô Niên Niên, “ Học sinh Tô, nhất định phải cố hết sức nâng cao trình độ của mình, lớp phụ đạo này của chúng ta không phải ai cũng có thể vào được đâu.”
“ Học sinh Diệp, lời thầy giáo nói vừa nãy em đừng để trong lòng, sau này tiếp tục cố gắng, nỗ lực nhé!”
Phụt----
Tô Niên Niên tức phụt máu, thiên vị ngang nhiên quá thể đáng! Còn nữa còn nữa, cô giáo cô đừng có học giọng nói của chị Chí Linh được không, khiến người khác nổi cả da gà.
Diệp Tinh Vũ tươi cười niềm nở với cô giáo, “ Cảm ơn cô ạ.” Nụ cười đáng yêu dễ thương, khiến trên mặt cô giáo Kiều nở nụ cười duyên dáng như thiếu nữ vậy.
Tô Niên Niên im lặng thu dọn balo rồi đi ra ngoài, Diệp Tinh Vũ vội vàng theo sau, cô giáo Kiều ở đằng sau còn vẫy vẫy tay, “ Học sinh Diệp, trên đường chú ý an toàn nhé, nhất định phải cẩn thận..........”
Giọng nói này đối với Tô Niên Niên mà nói không khác gì giọng ma quỷ giữa đêm, cô càng nhanh chân bước đi hơn.
Diệp Tinh Vũ chạy theo sau cô, hỏi: “ Niên Niên, cậu muốn đi đâu thế? Bọn mình đi ăn cơm có được không, mình dẫn cậu đến một quán cơm cực kỳ ngon.......”
Tô Niên Niên dừng lại, hất hàm nói: “ Bạn học Diệp, đừng có đi theo tôi, tôi muốn về nhà!”
“ Ồ......thế mình sẽ đưa cậu về nhà, hôm nay mình lái xe, đưa cậu đi hóng gió có được không?” Trên mặt Diệp Tinh Vũ lộ ra tâm trạng hụt hẫng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Có thể đưa Tô Niên Niên về nhà, thật là vui thật là xúc động! Như thế hai người có thể tự do thoải mái rồi, ha ha ha.........
Ánh mắt Diệp Tinh Vũ mơ màng, cảm giác như trước mắt là những trái tim màu hồng lung linh lấp lánh.
Đáng tiếc lại bị Tô Niên Niên vô tình phá vỡ tất cả những ảo tưởng đó—
“ Không, tôi phải về nhà làm bài tập, tạm biệt! Đúng rồi, bạn học Diệp, cậu chịu khó nỗ lực đi!”
Diệp Tinh Vũ gãi gãi đầu, ấm ức nói: “ Niên Niên, có phải cậu ghen rồi không? Cậu còn học giọng nói của cô giáo đó mà nói với mình, cậu nhất định đang để ý mình đúng không?”
Vốn dĩ không phải, có hiểu không! Trong lòng Tô Niên Niên thầm lẩm bẩm, cô thật sự muốn về nhà học bài, không muốn làm điều ngốc nghếch cùng tên đáng ghét này nữa!
Đang bực bội thì nghe thấy giọng nói vui mừng phấn khởi của Diệp Tinh Vũ: “ Anh, sao anh lại ở đây thế? Là đến tìm em và Niên Niên sao?”
Cái gì? Anh nào thế?
Tô Niên Niên ngoảnh đầu lại, bị dọa cho giật nảy mình.
Mẹ ơi! Cố Tử Thần từ đâu xuất hiện thế này! Còn nữa còn nữa, anh ta không cảm thấy lái chiếc Porsche đó của anh ta, cộng với khuôn mặt khả ái ch.ết người đó, đứng ở con đường đầy trung tâm phụ đạo này, không phải sẽ làm người khác mất tập trung sao!
Cố Tử Thần dựa vào xe, hóa ra đang cúi đầu nghịch điện thoại, cho nên Tô Niên Niên hai người không để ý đến anh ta, nhưng có thể nhìn ra, anh ta ở đây rất lâu rồi.
Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Cố Tử Thần có chút chần chừ do dự, sau đó nheo mày nói: “ Là tiện đường qua đây mà thôi.”
Diệp Tinh Vũ lẩm bẩm trong lòng, con đường này ở Dụ Thành thuộc lại nhỏ hẹp, đi đâu mà lại tiện qua đây chứ......
Tô Niên Niên sững người, đột nhiên đi đến bên cạnh Cố Tử Thần, “ Có phải anh sắp về nhà?”
Cố Tử Thần gật đầu, hứng thú nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên cười hì hì, kéo cánh tay của cậu, “ Thế anh cho tôi đi nhờ nhé, chúng ta cùng về nhà. Bạn học Diệp, bye bye, cậu đi đường cẩn thận nhé.”
Diệp Tinh Vũ trợn trừng mắt nhìn hai người rời đi, ấm ức chề môi ra, cậu cũng muốn đưa Niên Niên về nhà mà.
Uhm, có điều Niên Niên nói với cậu đi đường cẩn thẩn, điều này nói rõ cô vẫn quan tâm đến cậu!
Diệp Tinh Vũ nhanh chóng hồi phục ý chí chiến đấu, nắm chặt tay đứng nghệt ra ở đó.