Chương 143: Trang trí báo tường (3)
“ Cô là đồ con lợn.......” Cố Tử Thần lẩm bẩm sỉ vả một câu, kéo Tô Niên Niên đi về phía bảng tin tuyên truyền.
Trong trường có tổng cộng sáu bảng tuyên truyền, A Kiệt và Hoan Hoan mỗi người phụ trách hai nơi, còn lại hai nơi giao cho Cố Tử Thần và Tô Niên Niên.
(/)
“ Biết vẽ báo tường không?” Cố Tử Thần hỏi.
Tô Niên Niên ưỡn thẳng ngực, nét mặt tự hào, “ Đương nhiên rồi, tôi rất chuyên nghiệp là đằng khác! Trước đây báo tường của lớp chúng tôi đều là do tôi vẽ.”
Cố Tử Thần gật gật đầu, quan sát chiều cao của cô, im lặng đi kép bàn ghế, để Tô Niên Niên dẫm lên trên vẽ.
Tô Niên Niên nhanh chóng phân bảng tin thành năm phần, tiêu đề, chữ viết, tranh minh họa, khung, trang trí--- quy hoạch xong, chọn mấy cục phấn màu rồi bắt đầu vẽ.
Tay nghề vẽ tranh của cô vẫn còn, trên cơ bản không cần sửa, trơn tru bắt đầu vẽ tranh hoạt hình có liên quan đến đại hội thể thao.
Cố Tử Thần im lặng, lướt tìm trên điện thoại mấy bài báo về khích lệ thể thao, cầm cục phấn thong thả ung dung viết lên bảng.
Tô Niên Niên vẽ một cái loa, liếc mắt quan sát chữ viết của Cố Tử Thần, cằm sắp trễ đến tận cổ rồi.
Thánh Ala ơi, cô luôn nghĩ rằng chữ của mình viết đã đẹp rồi, nhưng Cố Tử Thần viết còn đẹp hơn, rồng bay phượng múa, rất có hồn, vừa nhìn là biết đã từng luyện qua thư pháp.
“ Cố Tử Thần, anh lợi hại quá.......đây là thể chữ gì thế?” Trong mắt Tô Niên Niên đầy vẻ ngưỡng mộ.
Với ánh mắt tôn sùng này của cô, Cố Tử Thần cũng cảm thấy thoải mái, chậm rãi nói: “ Hồi nhỏ có luyện chữ, muốn học à?”
Tô Niên Niên quả quyết lắc đầu, luyện thư pháp coi trọng tu thân dưỡng tính, cô không tĩnh tâm được mà luyện chữ.
Ôi người đã đẹp trai như thế, chữ lại đẹp nữa, khiến người khác phải sống thế nào đây.
Trong lòng Tô Niên Niên thầm kêu gào, tăng nhanh tốc độ vẽ hơn.
Hai người không nói chuyện mấy, nhưng thầm hiểu ngầm, chưa đến nửa tiếng, đã hoàn thành được một nửa.
Nét chữ ngay ngắn, bức vẽ mềm mại, phối hợp rất ăn ý.
Tô Niên Niên hài lòng gật đầu, hợp tác với người như Cố Tử Thần quá thoải mái, không cần lo lắng có đồng đội như lợn tồn tại ở đây.
Viết xong mấy chữ cuối cùng, Cố Tử Thần nhận cuộc điện thoại, đầu dây bên kia giọng Nam Chi cuống quyét, nói là áp phích có chút vấn đề, bảo Cố Tử Thần qua đó xử lí.
Cố Tử Thần đồng ý, đặt phấn xuống chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn lo lắng liếc nhìn Tô Niên Niên: “ Một mình cô có được không?”
Tô Niên Niên điềm nhiên nói: “ Không sao, anh mau đi đi, ở đây giao cho tôi là được!”
Cố Tử Thần khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng vẫn rời đi.
Tô Niên Niên một mình im lặng vẽ xong tất cả tranh minh họa, còn có một khu vực trống, cô cầm phấn bắt đầu chăm chỉ viết.
Chẳng dễ gì mà làm xong, Tô Niên Niên nhìn tác phẩm của mình, tự nhiên trong lòng trào dâng cảm giác tự hào.
Cô âm ử nhịp điệu bài hát, chuẩn bị chụp bức ảnh tung lên weibo, chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên: “ Cô vẽ cái này là cái gì?”
Tô Niên Niên sững sờ, quay người, Lạc Gia Hi mặc chiếc váy màu đen đẩy gọng kính lên, lại nhắc lại lần nữa: “ Cậu không nghe thấy lời tôi nói à?”
Tô Niên Niên chớp chớp mắt: “ vẽ trên báo tường ấy à?”
“ Mấy chữ đó là thế nào, cậu không cảm thấy xuất hiện hai nét chữ trên đó rất kỳ quặc sao?” Lạc Gia Hi ra vẻ phó hội trưởng hội học sinh, giọng nói hết sức không vui.
Tô Niên Niên nhìn lại, cô cảm thấy đâu đến nỗi nào, nét chữ hai người mặc dù không cùng một phong cách, nhưng ở cùng trên một tờ báo tường cũng có làm sao đâu.
“ Đại hội thể thao mang tính chất toàn trường, đại biểu của các trường khác cũng sẽ đến, lãnh đạo trong thành phố cũng đến, thậm chí phóng viên đài truyền hình cũng đến phỏng vấn, cậu làm thành ra thế này không biết đang làm xấu mặt trường chúng ta à?”