Chương 169: Làm thế nào để yêu (1)
Mặc dù đội của cậu thắng trong trận thi đấu, nhưng người cứu Tô Niên Niên, là Đường Dư.
Vừa nãy cậu cũng chạy về phía Tô Niên Niên, chỉ là cách quá xa, không thể ngăn kịp trái bóng đó.
Trước khi đi, cậu nhìn thấy người phía bên cao trung năm hai đang tung hô, mọi người đều đang hò reo chúc mừng.
(
Tô Niên Niên cũng không ngoại lệ, cười tươi như hoa nở mùa xuân, vui vẻ nói với Đường Dư gì đó. Đường Dư đứng ở phía trước cô, nở nụ cười trên khóe môi.
Cố Tử Thần không thể không thừa nhận, trận đọ sức này, là Đường Dư thắng.
Cho đến lúc này, cậu mới hiểu mình có tình cảm với Tô Niên Niên, đã không chỉ là nói đùa, cũng không phải là bị quỷ ám nhất thời.
Mà là thật sự để ý.
Nhưng càng thế này, càng khiến cậu không dám thừa nhận.
Cậu giả bộ như không có chuyện gì, quay người đi được hai bước, chúc mừng cho đội mình, sau đó rời đi.
--- ---
Mặc dù không giành được thắng lợi cuối cùng, nhưng đội bóng rổ cao trung năm hai lớp F cũng về giải nhì toàn trường, đương nhiên cũng phải chúc mừng.
Tô Niên Niên và bạn bè trong lớp cùng nhau đi ăn tiệc chúng mừng, khi về nhà đã là tám giờ tối.
Cô cuống cuồng vác sách sang nhà họ Cố, đẩy cửa ra thì thấy Cố Tử Thần đang cầm thức ăn cho chó bón cho Đại Viên.
Nhìn thấy cô bước vào, Cố Tử Thần cau mày nói: “ Ra ngoài.”
“ Hả?” Tô Niên Niên ý thức lùi về sau mấy bước, nghĩ rằng Cố Tử Thần lại tức giận rồi.
Nhìn thấy động tác này của cô, Cố Tử Thần mới dịu giọng lại, chầm chậm nói: “ Bảo mèo của cô đi ra.”
Tô Niên Niên vội vàng nhìn, quả nhiên, Bao Bao không biết từ lúc nào đã đi theo sau lưng cô, còn ẩn vào trong góc nhỏ, không chú ý thật sự rất khó phát hiện.
“ Meo meo” Bao Bao ấm ức kêu lên hai tiếng, Đại Viên đang ăn cũng phải trả lời hai tiếng “gâu gâu”, cảnh tượng cực kỳ huyên náo.
Cố Tử Thần cau mày, vỗ vỗ vào đầu Đại Viên: “ Hay là mày đi ra đi.”
Đại Viên phấn khởi phe phẩy đuôi, cùng bạn thân Bao Bao vui vẻ ra ngoài đi chơi.
Tô Niên Niên còn đang đơ người ở cửa, cảm thấy vào cũng không phải, lùi cũng chẳng xong, hết sức ngại ngùng.
“ Sững người ở đó làm gì, bài tập làm xong chưa?” Cố Tử Thần lạnh lùng hỏi.
Tô Niên Niên vội vàng bước vào, lấy vở và đề thi thử ra, ngoan ngoãn bắt đầu làm bài tập.
Viết xong liền đưa cho Cố Tử Thần kiểm tra, Cố Tử Thần hôm nay đặc biệt không vui, rất nghiêm khắc tìm ra lỗi nhỏ của cô.
“ Tô Niên Niên, kiến thức này tôi đã dạy cô chưa? Ví dụ đã dạy cô làm chưa?” Giọng nói Cố Tử Thần sắc lạnh, có cảm giác chèn ép vô hình.
Tô Niên Niên cúi đầu xuống, gãi gãi đầu, “ ồ.......tôi lại quên rồi.......xin lỗi.......”
Cố Tử Thần hừm một tiếng, lại cho cô bài tập mới, cả buổi tối hành hạ khiến Tô Niên Niên mệt nhoài.
Tô Niên Niên không hiểu, tại sao kiến thức tối nay Cố Tử Thần giảng không chỉ độ khó tăng lên, mà còn giảng cực kỳ nhanh, không hề có kiên nhẫn, rất nhiều chỗ cô không hiểu. Nhưng nhìn thái độ của Cố Tử Thần, cô cũng không dám nói nhiều.
Cô ôm đầu mơ hồ làm bài, hoàn toàn không hiểu tại sao thái độ của Cố Tử Thần đối với cô lại xoay 180 độ như thế.
Cố Tử Thần không ngồi cạnh cô giống như bình thường, mà là đứng ở ngoài ban công phía xa, chỉ có bóng dáng cao gầy hắt vào.
Khi cô không để ý, ánh mắt Cố Tử Thần lại lướt trên người cô.
Ánh đèn sáng chiếu xuống, hắt lên làn da trắng trẻo của cô, đôi lông mi dài không ngừng run rẩy chớp chớp, thỉnh thoảng lại buồn bực vò đầu và cắn đầu bút.
Cậu cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, một mặt, cậu hiểu tình cảm của mình đối với Tô Niên Niên.
Còn ở mặt khác, cậu lại không biết làm thế nào để biểu đạt.