Chương 1
− Cha...Cha đừng nói không nữa! Đừng cha! Cha ác lắm !
Kathleen Newbury nức nở. Cô đang ở cái tuổi mừơi bốn, cái tuổi mà một sự chấp thuận hay chối từ có thể trở thành cả một vấn đề sống ch.ết.
Ngừơi cha nở nụ cười âu yếm nhằm xoa dịu vẻ mặt hờn dỗi của cô con gái và đặt đôi bàn tay thanh tú lên vai cô.
− Kathleen, con gái cưng, chúng ta đã thỏa thuận rồi cơ mà.Cha nghĩ là con hiểu chứ.
− Không! Con không hiểu!
Nước mắt lại dàn dụa trên má cô gái.
Ông lùa tay vào mái tóc nâu mềm mại đã điểm bạc của mình và quay di.
− Con gái yêu của cha, con phải biết là hiện giơ con không thể đi theo cha được.
− Nhưng cha ơi, con lại nghĩ là có thể. Có thể! Con phải luôn ở bên cha thì cha mới trông nom con được chứ.
Ông bật cười và ngoảnh mặt lại nhìn khuôn măt bé nhỏ nghiêm trang của con gái.
− Cô Nell sẽ chăm sóc con tốt hơn cha nhiều.
Cô gái bặm môi, đôi mắt màu xám nhìn cha khẩn khoản
− Cha, cha cho con về Anh cùng cha với. Con xin cha, đó là ngôi nhà của con, cũng như của cha, và con se sung sướng biết bao được trở về đó.
− Không, Kate, -giọng ông nghiêm nghị và dứt khoát
− Cha...cha chỉ muốn bỏ con ở đây.
Cô gái thốt lên nghẹn ngào. Cô chỉ còn lại ngừơi cha trên đời, thế mà bây giờ ông lại sắp bỏ đi xa xôi nghìn dặm. Kate thât là khốn khổ!
− Muốn bỏ con ư?
Ông Horace lập lại ngỡ ngàng trước phản ứng dữ dội ấy.
− Bé yêu, con luôn luôn là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà cha có.
Ông vuốt ve mái tóc quăn dài đen nhánh của cô.
− Cha mà lại bỏ con! Không đâu! Cha đi Anh vì cha phải đi và cha không bằng lòng để con bỏ học chỉ vì một giây phút cha con mình ở bên nhau. Con thừa biết đo là tất cả thời gian mà cha có thể dành cho con. Cha không thể ngồi cả ngày với con ở trang trại Lyndhurst được, cha phải ở London để đảm đương trách nhiệm của cha trong Nghị viện, ngoài ra, cha còn những công việc khác. Đấy con thấy chưa Kate, chúng ta sẽ chẳng có nhiều thời gian ở bên nhau đâu.
Ông nhìn thấy nước mắt con gái lại trào ra và phẩy tay chán nản.
− Đừng khóc nữa Kate! Trời ơi, con cứ làm như cha sắp ra đi mãi mãi vậy. Đến mùa xuân cha sẽ về mà.
− Lần trước cha cũng nói thế. Rồi cha đi biệt suốt hai năm. Ôi! Cha oi, hai năm trời.
Kate lắc đầu quầy quậy.
− Cha đừng bỏ con ở đây. Bermuda đã trở nên quá nhỏ bé đối với con rồi!
Ông cười xòa.
− A con bé hư đốn, thế ai đã từng tuyên bố với tôi rằng nó yêu hòn đảo dễ thương này và sẽ không bao giờ rời xa!
− Vâng, con! Con vẫn sẽ yêu Bermuda. Nhưng con cũng có thể yêu cả trang trại Lyndhurst nữa chứ. Dó là mái nhà thực sự của con.
Khuôn mặt ông thoáng tối sầm lại.
− Con sẽ trở về nhà khi nào đến tuổi. Dì con vẫn thường nhắc là con phải trở về, và con sẽ trở về, nhưng không phải bây giờ!
− Nhưng cha ơi..
− Đủ rồi, Kate. Cha mệt với chuyện này lắm rồi.
Ông nói giọng đanh lại.
Đó là cuộc chia tay của bốn năm về trước! Và dến bây giờ, ông Horace vẫn biền biệt ở Anh! Bốn năm qua, hai cha con chưa một lần gặp nhau.
Trên quần đảo san hô Bermuda, bầu trời đang kéo màu xám xịt và mỗi lúc một sà xuống thấp. Những đám mây trĩu nặng treo lơ lửng. Cây cối xào xạt, ngã nghiêng. Làn nước xanh ngoài vịnh thẫm lại đầy đe dọa.
Chiếc áo choàng bay phần phật trên thân hình mảnh mai của Kate như giục nảng mau tìm nơi trú ẩn. Mái tóc đen gợn sóng tung bay, hoà quyện tuyệt vời trong gió. Đôi má ửng hồng trong bầu không khí mát lạnh, bất thường. Nàng đứng đó bất chấp đất trời đang lồng lộn-Niềm ước vọng của tất cả những gì là sắc đẹp của tuổi thanh xuân. Nàng đã lớn, đã trở thành người thiêú nữ ma khuôn hình thời thơ ấu từng hứa hẹn biết bao diều tốt đẹp với tương lai.
Kate đứng trên đỉnh con dốc thoai thoải xuống sát mép nước nơi bến tàu Elly, đôi mắt xám lo lắng dõi ra khơi.
Venture, con tàu buôn Mỹ lẽ ra phải cập bến rồi. Lúc ở nhà nàng đã nghe mọi người kháo nhau. Mỗi khi dất trời ủ dột là dân Bermuada không còn nói chuyên gì khác ngoài chuyện bão táp. Nhiều người trên dảo vớ bẩm qua những vụ cứu vớt tàu đắm. vá lần này họ cũng chờ đợi diều đó.
Kate không thể chịu nỗi những rì rầm to nhỏ, những ánh mắt mong mỏi thầm lén ấy nữa. Nàng đã chạy ra khỏi nhà, leo lên đỉnh dốc và thầm cầu nguyện. Nhanh lên, nhanh nữa len. Hãy vào bờ an toàn.
Nàng căm ghét trò cứ tàu đắm mặc dù cha nàng cũng tham gia vào cái nghề làm ăn đáng ngờ này. Nàng vẫn thường tranh cãi với và ông Ludlow về chuyện này. Nhưng họ chỉ cười và bảo rút cuộc nàng vẫn cứ là một cô bé, hiểu làm sao được chuyện đàn ông. Cứu đắm có nghĩa là tiền. Nàng không thể hiểu nổi tại sao con người lại có thể kiếm lời trên tai họa của người khác.
Mưa đã bắt đầu rắc vài giọt lên mặt nàng. Nàng kéo chiếc mũ trùm liền áo lên đầu và xoay người chạy về phía toà nhà lớn sáng rực cách đó chừng ba trăm thước. Ngôi nhà nàng đã sống hơn chục năm trời, lộng lẫy và duyên dáng, ấm cúng và mời gọi, với những bức tường màu hồng, hàng cột trắng uy nghi, nổi bật giữa màu xanh rờn của khu vườn bao bọc. Nàng chạy đến với nó trong cơn mưa.
Một đứa hầu gái da đen với mái tóc ngắn xoăn tít và đôi mắt đen sáng hiện ra trước ngưỡng cửa, giơ tay vẫy nàng rối rít. Nó cất tiếng gọi nàng nhưng bị gió át đi.
Kate vừa cười vứa lao vào khuôn cửa mái vòm và bắt gặp nét mặt hơn hớn của nó
− Dora, điều gì khiến em có vẻ khoái trí thế?-Kate hỏi.
− Thưa cô Kate, cô không thể đoán được đâu, may quá cô đã về. Cô Ellen muốn gặp cô ngay bây giờ.-Nó sốt sắng thông báo.
− Để làm gì?
− Tandum vừa ở nhà ông Ludlow về, cô một bức thư... của cha cô.
Mặt Kate sáng lên.
− Của cha a! Ôi, con ranh dở hơi này, sao em không nói ngay từ dầu. Cô Nell đâu?
Dora bĩu môi
− Đang đợi ở phòng khách. Cô ấy bảo em đi tìm cô về.
Kate chạy vụt đi. Một bức thư... một bức thư của cha nàng! Đó là cái duy nhất mà nàng hằng mong dợi. Đã hơn hai tháng rồi nàng không nhận được tin cha.
Nàng mở toang cửa phòng khách.Một người đàn bà vóc dáng vĩ đại cả về chiều cao lẫn bề ngang, đội chiếc mũ viền ren màu ngà quanh mái tóc hoa râm đang đứng giương mục kính đọc một tờ giấy bên cửa sổ. Bà ngước mắt nhìn Kate và mỉm cười dịu dàng.
− Ồ!, Kathleen yêu quí, áo chòang của con ướt đẫm mất rồi. Mau thay đi.
Kate quăng áo lên chiếc ghế bên cạnh vói vẻ sốt ruột và hướng cặp mắt nôn nao vào khuôn mặt trầm lặng của cô gia sư.
− Cô Nell, thư của cha con phải không? Ôi, cô cho con xem ngay nào,-nàng nói và bước về phía bà cô, hai tay dang rộng.
Miss Ellen Premble khoát tay và đi tới trường kỷ lót nệm.Bà nặng nhọc thả mình ngồi xuống và vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh.
− Bình tĩnh nào cưng, ngồi xuống đây đã.
Kate kêu lên bực bội nhưng cũng tới ngồi cạnh bà gia sư. Nàng nhìn bức thư và cao mày, một vẻ hờn dỗi thoáng qua trong đôi mắt xám. Thư không gửi cho nàng mà cho cô Nell. Thật lạ! Nàng cầm bức thư và ngập ngừng mở ra:
"Cô Premble thân mến, phu nhân Sarah Haverly, dì của Kathleen cho tôi biết đã đến lúc con gái tôi cần có mặt ở nhà.
Mong cô thứ lỗi, vì tôi biết cô không chịu nổi những chuyến đi biển, nhưng tôi tin rằng cô không muốn phải xa Kate, nên tôi đã nhờ ông Ludlow đặt vé cho hai cô cháu càng sớm càng tốt. Tôi cũng đã nhờ ông Ludlow trông nom hộ ngôi nhà khi chúng ta vắng mặt.
Tôi chân thành hy vọng rằng chuyến vượt biển sẽ không đến nổi làm cô quá khó chịu, và tôi rất mong sớm được đón hai cô cháu vào tháng mười một.
Nhờ cô chuyển cho Kate lòng thương nhớ của tôi, bởi tôi không kịp viết thư cho cháu.
Horace Newbury. "
Kate rời mắt khỏi bức thư ngắn ngủi và run lên vì sung sướng. Họ sẽ trở về Anh Quốc. Cuối cùng nàng lại đoàn tụ với cha! Nàng nhảy cẩng lên, xoay tròn và hú một tiếng vang nhà, át hẳn lời khiển trách của Ellen. Cấm đầu cắm cổ, nàng lao vụt qua căn phòng, chạy xuống gian tiền sảnh choáng lộn, qua cánh cửa đúp màu trắng và ra khỏi nhà.
− Kate! Kathleen.-Ellen gọi và lạch bạch đuổi theo.
− Kathleen Newbury, cô tính chạy đi đâu thế hả?
Không nhận được lời đáp lại, bà rầu rĩ quay về phòng khách và nghĩ mình thật vớ vẩn. Kate còn đi đâu nếu không phải là đến với Daniel Ludlow.