Chương 7
Tàu Burmudian lênh đênh trên biển đã gần ba tuần lễ. Tháng Mười Một kéo đến cùng những cơn mưa gió dữ dội, thất thường khiến toàn đội thủy thủ và hành khách lo âu.
Ngày hôm đó mở đầu với bầu trời trong trẻo, gió nhẹ mơn man đôi má Kate. Bỗng tiếng người thủy thủ trên đài quan sát đột ngột ré lên.
− Ông Cooper! Ông thuyền phó Cooper!
Thuyền phó Cooper đang đứng bên Kate nơi bậc cầu thang, nghe tiếng gào khẩn thiết liền nhảy phắt lên boong và giương ống nhòm quan sát. Bị trí tò mò thôi thúc, Kate bèn đi theo. Nàng nghe anh ta buột ra một tiếng rủa khẽ. Rồi anh ta quay lại và thấy nàng đứng ngay sau lưng, hấp tấp nói.
− Cô Newbury, tôi phải yêu cầu cô trở về cabin ngay lập tức. Tôi sợ là sắp có chuyện đấy!
− Cái gì vậy? - Kate hoảng hốt hỏi.
− Cơn bão, - anh đáp, giọng đanh lại.
− Một cơn bão ư? Nhưng mà có mỗi một đám mây...
Anh cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo về phía trước và đưa ống nhòm vào sát mắt nàng. Nàng nín thở khi nhìn thấy một đám sương mù giăng trên mặt biển.
− Đúng rồi! - Nàng kêu lên. - Có cần phải đi gọi thuyền trưởng không?
Paul Cooper nhếch môi.
− Không may, ông thuyền trưởng lại đang ở trạng thái chưa sẵn sàng.. một lần nữa.
Sau mấy tuần vừa qua Kate đã hiểu điều đó có nghĩa là gì nên nàng chỉ thốt lên 1 tiếng. - Ồ.
− Nào, bây giờ cô xuống dưới đi. Tôi sẽ không thể làm được gì nếu có cô ở trên này. Xuống đi, Kathleen. - Anh ta nói và nâng bàn tay đi găng của nàng lên, hôn vào lòng bàn tay với một sự nồng nhiệt quá phép xã giao.
Nàng rụt tay lại thẹn thùng, cảm thấy đôi má mình như nhuốm lửa. Nàng quyết định tốt nhất là nghe theo mệnh lệnh của anh ta. Bà Ellen sẽ cần đến nàng!
Kate không bao giờ quên được mấy tiếng đồng hồ sau đó. Có những lúc, một bên sườn tàu nghiêng sát xuống mặt biển khiến Ellen lại tiếp tục điệp khúc rên rỉ.
− Xin Chúa cứu vớt chúng con, biển cả mang chúng con đi mất!. - Bà khóc rấm rứt.
− Kìa cô Nell, đây chỉ là một trận gió xoàng thôi mà. Chúng ta sẽ cưỡi lên nó cho đến khi nó kết thúc trò chơi và chúng ta lại đi đường mình. Cô không việc gì phải lo, thật đấy. - Kate nói dịu dàng và mỉm cười.
Nhưng Nell chẳng buồn nghe.
− Biển cả thù ghét tôi, nó luôn luôn thù ghét tôi. Tôi chẳng bao giờ còn sống để nhìn thấy nước Anh nữa. Ôi, sao tôi khổ thế này, - Nell khóc hu hu.
Cuối cùng, Kate đã mất hết kiên nhẫn và gắt ầm lên rằng nàng bắt đầu phân vân không hiểu ai là đứa trẻ con ai là bà bảo mẫu nữa.
Lời nhận xét quả là có hiệu lực hơn hẳn mọi sự dỗ dành. Nét mặt Ellen biểu lộ sự hối hận sâu sắc, bà bắt đầu nhận thấy khả năng có thể đánh mất hoàn toàn sự kính trọng của Kate, và bà cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Trên boong tàu, các thủy thủ đang ra sức chống chọi với mưa bão. Buồm chính đã được kéo xuống hết, chỉ còn để lại mất cánh buồm ngọn. Đám thủy thủ đang loay hoay bên cột buồm thì nghe tiếng gẫy răng rắc ghê rợn. Cột buồm ngọn đã gẫy gục xuống, họ nhìn cái cột gỗ đu đưa, lủng lẳng mà lòng nặng trĩu.
− Cuốn buồm đỉnh lại, lũ ngớ ngẩn!- Paul Cooper nhảy chồm đến, gào lên. - Kéo hết buồm xuống. Nhanh lên, bọn ch.ết giẫm!
Con tàu khoan vào nước như viên đạn bắn ra khỏi nòng, mũi tầu ngập trong bọt trắng. Đội thủy thủ vẫn tiếp tục vật lộn trên boong, một số đang ra sức cuốn buồm lại, số khác đánh vật với chiếc trục căng buồm cứng ngắc. Họ đã ướt sũng và lạnh cóng hết cả.
Người đầu bếp bưng cà phê đến tận tay Paul Cooper. Anh ta vừa uống vừa gào thét ra lênh cho thủy thủ. Những biệt đãi kiểu này chỉ dành cho thuyền trưởng và những chỉ huy khác trên con tàu. Đó là luật lệ của biển.
Một thủy thủ, bàn tay trầy trợt vì kéo dây và khuôn mặt mọng lên to gấp đôi bình thường, nhìn trừng trừng vào người thuyền phó thứ nhất rồi quay sang gã thủy thủ đang làm việc bên cạnh:
− Mẹ kiếp, răng tao đang đánh bò cạp, tao gần phát rồ lên đây! Mày nhìn kìa, nó đang nhấm nháp cà phê cứ như ông trời vậy, trong khi mấy thằng ta làm việc trối ch.ết!
− Ấy dà! Nhưng cũng còn chưa tệ bằng cái lão khọm già kia! Lão ta ngủ suốt ngày, nốc suốt đêm, thậm chí lão chẳng buồn biết là chúng ta đang gặp nạn nữa.
Vừa lúc đó Paul Cooper đi ngang qua và thúc cho gã thủy thủ khốn khổ một cú đích đáng vào mông.
− Huyên thuyên cái mẹ gì đấy! Buộc lại dây mau lên!
Cánh thủy thủ chống chọi quần quật suốt cho đến khi vượt qua được cơn bão mới trở về những chiếc giường chật chội của mình.
Sáng hôm sau bầu trời đã trở lại hiền hoà. Buồm lại căng phần phật trong làn gió nhẹ, lành lạnh. Kate va Ellen tay nắm tay, mặt mày rạng rỡ đi lại quanh boong xem đám thủy thủ chữa lại những chỗ bị cơn bão phá hỏng.
John, hai tay chắp sau lưng, nhìn thấy hai người phụ nữ và mỉm cười tiến về phía họ.
− Tôi rất sung sướng thấy hai cô cháu vẫn khoẻ. KHông hiểu sao tôi có cảm giác lo lo khi không thấy hai người hiện diện vào bữa sáng.
− Chúng tôi dùng cà phê và bánh ngọt trong cabin, - Kate đáp. - Phu nhân Medwin có sao không?
− Tôi sợ là cô ấy quá khiếp đảm vì cơn bão. Tôi đã cố gắng làm cho cô ấy bình tâm nhưng không mấy tác dụng. Cô ấy xin ở lại trong ca bin nghỉ ngơi.
Họ cùng ngồi xuống chiếc ghế băng trên boong và ông John bắt đầu kể cho hai cô cháu nghe một loạt các giai thoại khôi hài trong cuộc đời ông. Chợt Kate bắt gặp bà Ellen rùng mình và nàng xin phép về cabin lấy cho bà tấm chăn phủ.
Khi mang chăn trở lên, đi ngang qua gian bếp, mùi cà phê thơm phức bốc ra lôi chân nàng bước vào.
Nàng vắt cái chăn lên thành ghế rồi tự rót cho mình một tách thứ chất lỏng màu nâu hấp dẫn ấy.
Chợt có 1 tiếng kêu tắc nghẹn từ buồng thuyền trưởng cạnh đó phát ra khiến Kate giật mình. Lập tức nàng lẩn ngay vào buồng chái đựng đĩa đằng sau bếp lò. Một hành động trẻ con, xuất phát từ sự e ngại giáp mặt thuyền trưởng lúc nàng có một mình. Mới đây, nàng đã phát hiện ra rằng những chầu say sưa đã làm vẩn đục cảm giác đúng mực của ông ta và đặt ông ta vào tâm trạng hứng khởi quá trớn. Một bận, vào giờ ăn trưa, chỉ có nàng và ông ta ngồi trong phìng ăn trong khi đợi mọi người tới, ông ta bắt đầu kể cho nàng nghe một giai thoại phiêu lưu trên biển. Kể đến đoạn vui nhộn, ông cười ha hả, và bàn tay ông lần ngược lên cánh tay nàng, rồi nhanh chóng chuyển thành những vuốt ve hoàn toàn không có tính chất thân mật. Kate cố tìm cách gỡ ra, nhưng ông ta đã kéo mạnh nàng về phía mình và ôm chặt lấy eo nàng, vừa cười khùng khục vừa gọi nàng là cô thôn nữ gợi tình.
Paul đã chọn đúng thời điểm đó để mà xuất hiện. Anh ta tức giận không để đâu cho hết, miệng tuôn ra một tràng xỉ vả và chỉ vì thuyền trưởng đã chối bay chối biến nên chuyện mới được dẹp yên. Sự việc kết thúc không đến nỗi tồi tệ lắm, nhưng nó làm Kate bối rối kinh khủng và ngại ngần không muốn chạm mặt với thuyền trưởng Palmer nữa.
Vì thế mà vừa nghe tiếng động báo hiệu sự xuất hiện của ông ta, nàng nghĩ tốt hơn hết nên lánh đi. Có mấy vết nứt lớn trên tấm phên tướng bằng gỗ và Kate ghé mắt nhìn qua, hy vọng sớm thoát khỏi cái phòng giam tự nguyện này. Nàng nhìn thấy thuyền trưởng hiện ra ở cửa phòng ông ta, trên mình mặc độc chiếc áo ngủ dài thêu kim tuyến. Nàng không thấy mặt vì ông ta đang ngoảnh đầu vào trong phòng thầm thì điều gì đó. Trí tò mò của Kate lập tức bị khơi dậy và đôi lông mày đẹp của nàng nhíu lại băn khoăn. Và rồi nàng đã nhìn thấy, cái nhíu mày được thay bằng đôi mắt tròn xoe sửng sốt.
− Mau lên, cục cưng của anh, ở đây không có ai, - thuyền trưởng nói bằng cái giọng nhừa nhựa của người đã ngấm men, nhưng chưa say hẳn.
Phu nhân Susan Medwin trong chiếc váy ngủ sa tanh và đôi dép đi trong nhà hiện ra, những ngón tay ả lướt trên môi thuyền trưởng, ve vuốt. Ả thì thầm gì đó, Kate không nghe được, mà nàng cũng không cần phải nghe, vì kìa, thuyền trưởng đã kéo ả ngã vào lòng mình rồi thọc tay vào trong lần váy ả. Chiếc váy ngủ tuột xuống, để lộ cơ thể trần truồng của Susan. và trước khi Kate kịp nhắm mắt, nàng đã thấy người đàn ông vục miệng vào một bầu ɖú trắng ngần trong khi bàn tay to nặng của ông ta nắn bóp bầu ɖú bên kia.
Ôi, lạy Chúa! Kate thầm kêu lên, một bàn tay nàng ôm lấy bụng, 1 tay đỡ trán. Bà Medwin và thuyền trưởng Palmer? Thật là vô lý... không thể tưởng tượng nổi...!
Ả õng ẹo dài giọng.
− Ứ ừ... anh yêu... hình như có người ở quanh đây. Bỏ ra cho em đi nào! - Rồi ả lẹ làng chạy ngang qua gian bếp vào buồng mình.
Susan vội vã liếc quanh khi mở cửa buồng, ném một ánh mắt cuối cùng về phía người đàn ông vừa ân ái với mình.
Trời ơi! Ả khẽ rên rỉ, sao thân thể ả vẫn còn bừng bừng lên thế này? Sao cơn đau ở thắt lưng chưa dịu đi. Vừa thỏa mãn cơn này ả lập tực lại khát thèm cơn khác.
Kate từ từ và rón rén bước ra gian bếp trống không. Nàng vơ quàng lấy tấm chăn, bỏ lại tách cà phê và chạy vụt ra cầu thang. Vội vàng, nàng không hề nhận thấy Jack Walepole đang đứng ở cửa buồng hắn, dán mắt vào nàng.
Tới chiếc ghế dài, nàng mỉm cười phủ tấm chăn lên lòng bà Premble. Nàng thận trọng tránh ánh mắt ông Medwin và chỉ lắng nghe một nửa những chuyện tếu của ông. Đầu óc nàng lùng nhùng. Hoàn toàn chẳng có lý do gì, nàng có cảm giác mình bị phản bội. Nàng cần phải suy nghĩ, nàng lẩm bẩm cáo lỗi rồi một mình quay về buồng. Thật là đáng xấu hổ cho người đàn bà ấy! Kate thầm nghĩ. Thế quái nào mà ả ta lại thích thuyền trưởng Palmer hơn ông chồng tử tế của mình nhỉ? Thuyền trưởng chẳng đẹp trai tí nào, cũng không phải là người lịch lãm, lại già hơn ông Medwin! Sao bà Medwin lại lừa dối chồng một cách ghê tởm như vậy? Cắm sừng người đàn ông mà mình đã nguyện thề yêu thương và tôn trọng suốt đời! Nàng nghĩ đến ông John tử tế, đáng mến bao nhiêu và nàng lại nghĩ bà vợ ông ta thật xấu xa, đồi bại và gớm ghiếc bấy nhiêu.