Chương 42
Cung vũ hội ở Brighton sáng rực và đầy ắp những phục sức lóng lánh . Kate, trong bộ váy muxơlin hồng đang tham gia điệu nhảy song hành cùng Willy, Sarah vớ được mấy bà bạn thân đang say sưa trò chuyện trong khi Bá tước và Danny cùng lân la bên cạnh công nương Moravia.
Khắp gian phòng, người ta chỉ bàn tán chuyện Nelson. Tất cả đều biết tin ngài đô đốc đang săn lùng hạm đội Pháp trên đường đi Tây Ấn.
− Cầu Chuá phù hộ cho ông ta- Lord Grenville thốt lên đầy phấn khích- bởi vì chẳng bao giờ còn có một đô đốc tài ba hơn!
− Có phải chính ngài là người đã nói Nelson chẳng ra gì cách đây mấy tuần không nhỉ?- Sarah nhẹ nhàng lên tiếng- Tôi còn nhớ rất rõ mà .
− Quên chuyện ấy đi, Sarah, bà đừng nhạo tôi nữa!- Grenville lúng túng.
− Quả thật- Bá tước Mirabel xen vào chuyện- đô đốc Nelson đã xứng với danh tiếng lẫy lừng cuả ngài . Tôi đang tự hỏi sau vụ Tây Ấn ngài sẽ làm gì tiếp đây .
− Ngài sẽ về Merton với Emma chứ sao . Chẳng lẽ anh không biết à?- Sarah đáp, vẻ ngạc nhiên.
− Nelson không có việc gì với người đàn bà ấy hết! Thật là quá lố, cái cuộc tình công khai cuả họ ấy! Trong khi vợ ông ta còn sống sờ sờ ra đó!- Bà quả phụ ngồi cạnh Sarah kêu lên.
− Vậy đấy, nghĩa là đô đốc sẽ về Merton, không biết trong bao lâu nhỉ?- Mirabel hỏi, vẻ lơ đãng.
− Emma viết cho tôi là bà ấy hy vọng có thể giữ Nelson cho đến khi Napoleon thay đổi kế hoạch- Sarah kể- ước gì chúng ta lại có hoà bình. Tôi muốn lại được đi thăm Paris. Quả là một chốn hoa lệ- bà thở dài .
− Vâng- Mirabel hưởng ứng- tôi và em gái tôi cùng từng ở Paris vài tháng....ờ ...- chợt y im bặt, sực nhớ rằng mình đã nói quá nhiều . Y vội vàng cáo lỗi và xông vào sàn nhảy, tranh chỗ cuả Willy . Willy đành phải tránh ra với một tiếng thở dài tiếc rẽ .
− Như vậy là không đẹp đâu, ngài Bá tước!- Kate cười- Anh làm anh ấy phật lòng đấy .
Nhưng Mirabel phớt lờ câu trách nhẹ của nàng . Y cất giọng ngọt ngào .
− Anh nhớ em quá, người đẹp cuả anh. Sao em cứ lạnh nhạt mãi với anh thế?
− Tôi không lạnh nhạt với anh- nàng đáp khẽ, mắt liếc nhìn về phía chồng vẫn đang đứng sát sạt Moravia. Nàng cảm thấy có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng.
− Thế sao em cứ tránh anh hoài? Sao em từ chối ở một mình bên anh, sao em không nhìn vào mắt anh?- Mirabel vẫn nỉ non.
− Sao tôi lại phải thế cơ chứ- Kate cười khẽ .
− Bởi vì, có lẽ em sợ những điều có thể xảy ra giữa chúng mình chăng?- Y nói một cách trắng trợn.
Kate đỏ mặt . Nàng quay đầu nhìn đi nơi khác, nhưng lập tức phải chứng kiến cảnh cô ả Moravia đang cận kề với chồng mình. Kate suýt bật khóc. Nàng lúng búng mấy câu xin lỗi, rồi lao vọt ra ngoài .
Nhất cử nhất động cuả nàng đều không lọt khỏi cặp mắt cảnh giác cuả Branwell. Chàng không nghe thấy gì, nhưng gò má ửng hồng và tia giận dữ loé lên trong ánh mắt vợ mình thì chàng trông rõ lắm! Nàng hối hả chạy khỏi phòng, rồi thằng cha Mirabel quáng quàng đuổi theo, miệng lắp bắp, hai tay quơ về phiá trước. Đích thị cảnh cãi cọ cuả một cặp tình nhân. Người ta nói đúng lắm- khi yêu nhau ai nấy đều trở nên mù quáng. Ít nhất hai kẻ kia cũng chứng tỏ điều đó . Cả hai bỏ đi, chẳng thèm đếm xiả đến bao cặp mắt chung quanh nữa .
Branwell nhân lúc công nương Moravia lơ đễnh quay đi, chàng lẳng lặng theo Kate ra ngoài vườn. Đêm hè khá oi bức. Cái nóng tháng Bảy xen giữa những đợt gió nam thoảng qua tạo nên một ấn tượng thật khó quên. Mùi hoa thơm ngào ngạt. Chàng tiến lại phiá sau lưng Kate lúc này đang gục đầu vào bờ rào khu vườn.
− Em không làm sao đấý chứ?
Nàng quay phắt lại . Nàng chợt muốn nhào vào lòng chàng. Nàng muốn hét lên rằng nàng yêu chàng và nàng căm thù chàng. Nàng muốn chàng hiểu rằng nàng cần có chàng và mong muốn chàng biết bao . Nhưng câu nói buột ra khỏi miệng nàng thì nghe sao mà lạnh nhạt.
− Cám ơn anh, em không làm sao cả .
− Trông em có vẻ hơi mệt mỏi đấy- chàng nói, tự tha thứ cho mình vì tội còn nấn ná đứng đây.
− Hôm nay trời oi bức quá . Quả thực là em muốn về nhà- nàng buồn bã đáp.
− Được thôi- chàng trả lời và chià cánh tay ra . Nàng thận trọng đặt bàn tay mình lên đó .
− Có cần phải nói với dì Sarah là ta về trước không nhỉ- nàng rụt rè hỏi .
− Không cần.
Hai người lặng lẽ ra về . Trong lòng mỗi người chan chưá tình yêu thương dành cho người kia, nhưng không ai dám phá vỡ bức màn vô hình đã ngăn cách họ .
Lúc hai người về tới nhà, chàng chúc nàng ngủ ngon và đứng tránh ra nhường lối cho nàng lên gác. Điều đó khiến nàng ngạc nhiên.
− Anh không định lên lầu à?
− Hiện giờ thì không- chàng lầm bầm.
− Ồ, vậy anh có thể giúp em thaó mấy cái móc ở chiếc áo dài này được không? Em đã :Dt bảo Eliza cứ đi ngủ trước rồi .
Chàng giúp nàng cởi chiếc áo dài, và khi chiếc áo tuột khỏi hông nàng thì chàng cảm tấy mạch máu chạy rần rật trong người mình. Trời! Nàng đã hành hạ chàng thật hết chỗ nói . Giọng chàng trở nên thô lỗ .
− Thôi, xong cái cuả nợ ấy rồi đây!
Nàng cám ơn chàng, rồi chạy vội lên gác và úp mặt vào gối . Nàng khóc . Chàng không còn ham muốn nàng chút nào nưã . Thật khủng khiếp, khủng khiếp. Nàng đã giết ch.ết tình yêu của chàng, thậm chí chàng cũng chẳng còn ham muốn nàng nữa . Hay là tại nàng không cao bằng Moravia, và ngực nàng cũng không nở nang bằng ngực cô ta?
Có tiếng kẹt cửa phòng thay quần áo mà chàng dùng làm buồn ngủ . Nàng bật dậy, trút bỏ mỏi thứ còn mặc trên người, và cứ thế trần truồng đi đi lại lại trong phòng. Có thể chàng sẽ ghé qua đây và sẽ bị cám dỗ bởi cơ thể lồ lộ cuả nàng. Khi đó chàng sẽ chiếm ngự nàng và sẽ lại đắm đuối trong tình ái cùng nàng. Ôi, Branwell, đến với em đi, đến ngay đi!
Branwell Mannering cảm thấy nhu cầu bức bách về sinh lý đang hun đốt chàng. Chàng lột áo vét ra, quẳng lên ghế . Rồi chàng bỏ nốt cả áo sơ mi, và rón rén tiến về phiá buồng ngủ cuả Kate. Chàng sẽ có nàng, chàng sẽ tìm đến với nàng. Thây kệ những lời thề trước đây cuả chàng. Nàng là vợ chàng cơ mà, nàng phải thuộc về chàng chứ . Chàng mở cưả, và thấy ngay tấm thân kiều diễm cuả vợ mình đang phơi ra trước mặt. Chàng đứng sững, không dám cử động, mắt mở to nhìn nàng trân trối .
Kate cũng không kém phần ngạc nhiên. Rồi nàng thấy ngượng, toàn thân đỏ bừng. Nàng tiến lại gần, mắt nhìn thẳng. Rồi ngực nàng áp sát vào ngực chàng. Chàng vẫn đứng yên, nhưng đã dần qua khỏi cơn xúc động. Chàng muốn nàng! Và nàng muốn chàng. Chàng cũng muốn nàng. Nhưng chàng muốn để tự nàng phải nói ra điều đó . Đêm nay sẽ không còn có chuyện chàng cưỡng ép nàng nữa!
Kate thì nghĩ có lẽ thân thể mình chưa đủ để kích thích chàng. Hẳn chàng không muốn nàng! Không nhớ Eliza đã có lần dạy nàng cái gì ấy nhỉ? Nàng nhẹ nhàng ép vào người chàng, mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, thôi thúc hơn.
Chàng cảm thấy nàng tội nghiệp quá. Và chàng thực ra cũng muốn yêu nàng lắm mà . Chàng cúi xuống, cặp môi nóng rực lướt trên cổ và dừng ở trên ngực nàng. Nàng cảm thấy nhột nhạt, nóng bừng cả người. Nàng không thể chờ đợi lâu hơn nữa .
− Yêu em đi, Branwell, đi, em van anh- nàng thì thào .
− Thì chính anh đang muốn thế đấy, em yêu- chàng nói và lăn người xuống, nằm ngưả trên giường- nhưng lần này anh nhường em trước- và chàng kéo nàng nằm đè lên người mình.
Cuối cùng, khi tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm gọn trong tay chàng, bên tai văng vẳng những tiếng thì thầm âu yếm cuả chàng. Nàng ngợp đi trong hạnh phúc. Chàng đã yêu nàng! Có thể như vậy được không nhỉ? Có thể thời gian chiến tranh lạnh đã chấm dứt rồi chăng? Nhưng còn Moravia thì sao? Nàng vội gạt ngay ý nghĩ này đi, nàng không muốn cô ả đó len chân vào đây trong lúc này .
− Em yêu anh, Branwell- nàng khẽ nói, lo ngại vì sự im lặng kéo dài cuả chàng- Em yêu anh lắm!
Chàng mỉm cười hôn nhẹ lên vai nàng.
− Anh cũng yêu em lắm, Kate ạ .
Vào lúc nửa đêm nàng mơ thấy một cơn ác mộng và giật mình choàng dậy . Nhưng chàng vẫn còn đó, trên giường, bên cạnh nàng, say sưa ngủ . Lúc nàng nép sát vào người chàng, chàng khẽ cựa quậy và trên môi chàng nở một nụ cười mơ màng.