Chương 22: Gièm pha
Tập đoàn Trữ Thị.
“Cái gì? Tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy?” Trữ Dịch rống to vào điện thoại.
“Thật xin lỗi, chúng tôi . . . .”
“Chờ tôi sang đó, đem toàn bộ tư liệu chuẩn bị xong cho tôi.” Không đợi đến khi đối phương nên tiếng trả lời, Trữ Dịch đã cắt đứt điện thoại, bấm đến phím điện thoại nội bộ cho thư ký.
“Giúp tôi đặt vé đến Anh sớm nhất, 40 phút nữa tôi muốn lên máy bay.”
“Được tôi lập tức đặt lịch.” Thanh âm ngọt ngào của thư ký nhanh chóng đáp lại.
Trữ Dịch dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến sân bay, sau đó nhanh chóng lên máy bay đi Anh, mọi tin tức về giới giải trí của thành phố K lập tức bị phong bế với anh. ’
____________***___________
Khi Ân Tịch lần nữa tỉnh lại, thế giới đã hoàn toàn biến hóa. Mà người bảo vệ bên cạnh cô là Hạ Vũ.
“Tại sao mình lại ở đây?” Ân Tịch từ từ đứng dậy, vội vàng hỏi cô ấy.
“Tối hôm qua cậu uống nhiều quá là Trần Đạo đưa cậu trở về, lúc trở lại y phục của cậu đã bị xé rách không còn nguyên vẹn.” Hạ Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, không có tiếp tục nói nữa, bởi vì cụ thể có chuyện như vậy xảy ra hay không, cô không dám khẳng định, nhưng là tiêu đề trang nhất của báo giải trí hôm nay lại vô cùng chói mắt . . . . .
“Không thể nào, tối hôm qua mình có uống rượu, nhưng sẽ không say đến mức chuyện gì cũng không biết, bởi vì lần đầu tiên mình chỉ uống có nửa ly, sau cũng uống có nửa ly.” Ân Tịch cố gắng nghĩ lại, mà sau khi cô uống xong nửa ly rượu thứ hai, đi tới cửa, sau đó ngất đi, sau đó là Trần Đạo đi tới, sau đó thì cái gì cô cũng không biết.
“Không, sẽ không phải vậy!”
Ân Tịch bắt đầu không ngừng lắc đầu, trong mắt lọ ra khủng hoảng cùng tự hỏi.
“Ân Tịch.” Hạ Vũ đi lên phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô.
Nhìn vào vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của cô ấy, Ân Tịc giống như là nhận ra được diều gì, “Có chuyện gì xảy ra? Cậu nói cho mình biết, mình còn có thể đối mặt mà.”
“Sáng sớm hôm nay tất cả các trang đầu từ báo in đến tạp chí đều đăng tin ảnh nóng của cậu!”
Mắt Ân Tịch đảo qua, cầm tờ tạp chí trên bàn, vừa mở ra đã nhìn thấy, tay cầm tờ báo run kịch liệt.
“Nữ thứ chính thanh thuần thoát tục của ‘Đàn bà chốn hậu cung’ – Hứa Ân Tịch hiến thân cho nhà đầu tư bị cự tuyệt, chưa thỏa mãn dục vọng ra tay đả thương nhà đầu tư, sau lại quay sang đạo diễn, ý đồ thực hiện quy tắc ngầm.”
Trên nội dung báo mới hôm nay viết, nhà đầu tư chuẩn bị khởi tố Hứa Ân Tịch, muốn tố cáo tội danh cố ý đả thương, theo như phân tích, Hứa Ân Tịch sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, một loạt hành động của cô ta không chỉ có trái đạo đức, hơn nữa đã tạo thành tổn thương rất nghiêm trọng cho người trong cuộc, sẽ có khả năng kĩnh án phạt sáu tháng hoặc 1 năm tù.
“Cái này là bịa đặt, ngậm máu phun người!” Ân Tịch nghiến răng nghiến lợi nói.
“Trên báo còn có ảnh chụp từ video.” Hạ Vũ đưa cho cô chiếc điện thoại đã vào mạng sẵn, tựa đề chói mắt khiến cô suýt ngã ngửa.
“Ngọc nữ màn ảnh Hứa Ân Tịch trong ngoài không đồng nhất, video 15 phút kích tình cùng đạo diễn.”
Cô click vào video đó, nhìn thấy bản thân quần áo sộc sệch nằm trên sofa, cái ghế kia chính là ở trong căn phòng của câu lạc bộ Kim Hải, mà là người đang bò ở phía trên cô chính là khuôn mặt ngựa đực, còn có tiếng rên rỉ của phụ nữ.
“Không không, không thể nào.” Cô tuyệt vọng lắc đầu, cơ hồ nổi điên lên, cô chợt lao ra khỏi căn phòng.
Hạ Vũ ở phía sau chạy nhanh theo.
“Ân Tịch, bên ngoài toàn bộ là nhà báo, cậu muốn chạy đi đâu chứ?” Hạ Vũ ở phía sau cô lớn tiếng hét.
Nghe được hai chữ nhà báo, bước chân Ân Tịch từ từ khựng lại, từng bước lùi về phía sau, vô lực ngã trên sofa, trên khuôn mặt tới nhợt không chút tức giận.
“Mình tuyệt đối không tin những điều này, cậu có thể rất kích động, nhưng mình tuyệt đối không tin tưởng, giọng của người đàn bà trong clip tuy rằng có chút giống với cậu nhưng mà mà nghe kỹ lại sẽ có chút khác biệt, thanh âm đã được xử lý qua.”
“Mặc dù thân thể là cậu, nhưng kỳ quái là mặt cậu không tỏ vẻ gì cả, thậm chí miệng của cậu cũng không chút mấp máy, tất cả đây, rất giống với kỹ thuật cắt ghép video kỹ thuật cao.” Hạ Vũ từng bước từng bước phân tích cho cô loại kỹ thuật này đã được áp dụng rất nhiều lần.
“Nhưng mà thật sự những chuyện tối hôm qua mình đều không có nhớ.” Ân Tịch cố gắng giải thích, nhưng mà đột nhiên phát hiện chỗ sơ hở, “À đúng rồi, tối hôm qua mình đã ngất đi, căn bản không thể lên tiếng nói được, càng không thể nào . . . , đây là hãm hại, tuyệt đối làm hãm hại.”
“Lưu tổng cùng Trần Đạo cho rằng cậu không muốn bị chìm xuống, cho nên tất cả đều lên tiếng tố cáo cậu, nhưng là mình cảm thấy bọn chúng làm như vậy nhất định là có kẻ giật giây phía sau.” Trực giác nhạy bén của Hạ Vũ bói cho cô biết, chuyện này tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
“Chẳng lẽ là dì Hồng? Bà ta làm sao có thể tìm bọn họ chứ, hơn nữa biết mình không muốn lên giường, bà ấy đều bảo đã xử lý tốt, tại sao dì Hồng lại làm như vậy? Mình không thể chấp nhận điều này.” Mất mát trong ánh mắt Ân Tịch càng dâng trào, dì Hồng vẫn chưa từng ép buộc cô, mà mấy năm nay bà ấy vẫn luôn giúp đỡ cô, cho cô một công việc ổn định.
“Bất kể có phải dì Hồng làm hay không, mình đều cảm thấy bà ta không đơn giản như vậy, nếu như bà ta thật sự đề cao cậu, người bình thường sẽ rất nể mặt bà ta, bà ta là người rất có trọng lượng trong giới giải trí, dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của mình thôi.”
Hạ Vũ và Ân Tịch nhìn nhau, cả hai người trong lòng đều đang suy đoán, mà cuối cùng họ đều đi đến một kết luận chung.
Ân Tịch vẫn là quyết định gọi một cuộc điện thoại cho dì Hồng, rất nhanh, bên kia đã bắt máy, cũng truyền đến thanh âm vô cùng lo lắng mà ân cần của bà ta.
“Ân Tịch, cháu đang ở đâu?”
“Cháu đang ở một nơi rất an toàn.” Ân Tịch nhẹ giọng đáp lại.
“Bây giờ cháu cứ ở trong đó, cũng đừng có ra ngoài, bên ngoài bây giờ rất nhiều phóng viên, chờ dì giải quyết xong hãy đi ra .”
“Giải quyết? Vấn đề hiện tại phải giải quyết như thế nào chứ? Những kẻ kia đều là ngậm máu phun người, nhưng mà cháu lại không có bằng chứng nào chứng minh bọn chúng đang vu cáo cả.” Ân Tịch có chút kích động, những chuyện kia đã đả kích rất lớn đến tinh thần của cô.
“Trước mắt cháu hãy bình tĩnh lại, hãy nghe dì nói, nhất định dì Hồng sẽ giúp cháu.” Thanh âm của bà ta rất nhẹ nhàng, lời của bà ta khiến cho người ta nghe được cũng có chút ấm áp, mặc dù Ân Tịch vẫn còn hoài nghi tất cả.
“Giúp thế nào? Chuyện lớn như vậy có thể giải quyết thế nào chứ, tối hôm qua dì nói họ sẽ không làm gì với cháu, nhưng mà tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua hôm nay liền đã xuất hiện ở trên các cơ quan truyền thông, hơn nữa còn thật giả lẫn lộn!” Ân Tịch theo bản năng phản kháng.
“Cháu là đang trách dì Hồng sao? Nếu là như vậy, dì làm sao mà biết được hai tên khốn nạn đó không nghe lời dì nói chứ?” Giọng Tống Hồng có chút tức giận cũng có áy láy, nhưng lời của bà ta vẫn vang lên: “Hiện tại biện pháp duy nhất chính là tìm được một người có thể trị được Lưu tổng cùng Trần Đạo, khiến cho bọn chúng chủ động thừa nhận tất cả là do chúng hãm hại.”
Chẳng qua Ân Tịch chỉ lẳng lặng nghe, không nói gì, cũng không có cúp máy.
“Ân Tịch hãy nghe dì nói, đây là cơ hội cuối cùng của cháu, người có thể trị hai người kia dì biết chỉ có một người, đó chính là ông chủ của Thịnh Thiên chúng ta tổng giám đốc Thân Tử Kiều, tối nay dì sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, chỉ cần hắn đồng ý, như vậy tất cả loạt ảnh nóng cùng tin đồn ngày mai sẽ biến mất.
Ân Tịch vẫn chỉ lẳng lặng nghe như cũ.
“Này, Ân Tịch, cháu vẫn còn nghe chứ?”
“Cháu đã hiểu, trước tiên cứ như vậy đi.” Ân Tịch cúp máy, đem di động ném đi.
Hạ Vũ ngồi ở bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt mệt mỏi mất hồn của cô, nhẹ vỗ vai cô.
Ân Tịch ngẩng đầu lên, nhìn đối diện vào đôi mắt đen láy trong veo như nước của cô: “Dì Hồng bảo mình phải đi cầu xin tổng giám đốc của công ty giải trí Thịnh Thiên – Thân Tử Kiều, nói hắn có thể giúp mình, mình hiểu được ý tứ của dì Hồng, bà ta muốn mình dùng thân thể đi cầu xin, nhưng mà mình không muốn.”
“Trước mắt người có thể giúp cậu chỉ có ba người, ba người này đều là đại gia thao túng được cả thành phố K này, Thân Tử Kiều là một trong số đó.”
“Ba người? Trừ Thân Tử Kiều ra vẫn còn có hai người nữa? Là ai?”
“Thân Tử Duệ, người đàn ông này kế thừa sản nghiệp trải rộng toàn cầu, tài sản của hắn năm ngoái đã vươn lên vị trí thứ ba trên thế giới, cả thành phố K cùng các nước khác, không có kẻ nào không dám để lại mặt mũi cho hắn. Nhưng mà bên cạnh hắn đàn bà nhiều đến đếm không xuể, hiện tại Niếp Thanh cũng là một trong số đó.”
“Vậy còn người kia đâu?” Ân Tịch tò mò hỏi, đột nhiên, cô cảm thấy mình có thêm một tầng hiểu biết mới về Hạ Vũ, hoặc có thể nói là cô mới bắt đầu hiểu biết Hạ Vũ thôi.
“Một người khác mình không khuyên cậu đi cầu xin, bởi vì hắn ta là xã hội đen, Hạ Thị là băng xã hội đen, cậu đã nghe nói qua chưa?”
Ân Tịch khẽ gật đầu, “Nhưng mà mình lại không hiểu chút nào, xã hội đen chủ yếu làm cái gì?”
“Bang xã hội đen Hạ Thị đã trải rộng giang hồ gần trăm năm, đã truyền được ba đời, dưới trướng chúng có kinh doanh sòng bạc, khách sạn, hạng mục làm ăn lớn, còn có một số sản nghiệp không thổ ló mặt ra ánh sáng như: sòng bạc có đánh cược mạng sống, mỗi người tới đó chơi thua ra về chính là mất mạng, cũng có kẻ có thể thoát ch.ết nhưng mà phải chui qua háng người khác mà bò ra, hoặc cũng bị chặt mất bộ phận nào đó trên thân thể, từ đó không bao giờ dám bước chân vào sòng bài nữa.”
Hạ Vũ cầm ly nước bên cạnh lên nhấp một ngụm, tiếp tục nói: “Những thứ khác chính là vũ khí, ma túy, các thứ hàng quốc cấm . . . Nhưng theo hiểu biết mới nhất của mình, người nối nghiệp đời thứ ba của Hạ Thị – Hạ Thiên Triệu đã không còn giao thiệp với bọn làm ăn bất chính phạm pháp kia”
“Hạ Vũ đến tột cùng là người nào mới được?” Tại sao phải phân tích rõ ràng như vậy?” Ân Tịch nhịn không được hỏi ra hai câu.
“Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là trước mắt Thân Tử Kiều cũng dính líu đến xã hội đen, hơn nữa còn có tin tức hắn đang quản lý một số sản nghiệp bất chính bên ngoài, cho nên mình cũng không muốn cậu đi tìm hắn. Hạ Thiên Triệu dù sao cũng xuất thân từ bang phái xã hội đen, một khi đã dính vào thì hậu quả không thể lường trước được, cho nên mình đề nghị cậu đi tìm Thân Tử Duệ, măc dù bên cạnh hắn đàn bà rất nhiều, nhưng mà bối cảnh của hắn coi như cũng sạch sẽ.” Hạ Vũ đem toàn bộ phân tích của mình nói cho cô biết, nhưng mà vẫn còn có một người, đó là thiếu gia Trữ Thị — Trữ Dịch. Thực ra cô có biết, nhưng cô không có nói ra bởi vì hiện tại hắn không có ở thành phố K, đã bay đi Anh, cho nên có nói cho Ân Tịch cũng vô ích mà thôi.
“Những gì cậu biết so với tưởng tượng của mình còn nhiều hơn rất nhiều, thân phận của cậu khiến mình rất nghi ngờ.”
“Ân Tịch, cậu phải tin mình, mình không nói cho cậu biết là mình không muốn tạo thêm gánh nặng cho cậu, còn nữa , về gia thế của mình, mình không muốn nói, bởi vì bọn họ chỉ làm thương tổn mình mà thôi.” Hạ Vũ quay mặt đi, ngó ra ngoài cửa sổ, trong mắt có tia thương cảm không thể nói thành lời.
Ân Tịch nắm chặt tay cô, “Mình tin tưởng cậu, mình cũng sẽ không miễn cưỡng cậu nữa.”
Hai người nắm thật chạt tay nhau, quan hệ của hai người không chỉ còn là đối tác, mà nhiều hơn chính là tình cảm chân thành ấm áp.