Chương 3
Vì kiếm tiền thuốc men, cũng vì kiếm sống, Tương Bình đi theo Phỉ Phỉ trở lại khách sạn muôn màu muôn vẻ, có Phỉ Phỉ giới thiệu, cô thuận lợi vào khách sạn làm việc.
Khách sạn lớn Vân Mộng có một cô gái mới đến xinh đẹp, lập tức làm xôn xao không nhỏ giữa những gã đàn ông theo đuổi hương thơm, Sở Tương Bình dùng tên giả Bình Bình mới đến khách sạn ba ngày, tên rất nhanh liền lan ra.
Đại bộ phận đàn ông đều hướng đến cô tiêu phí, xài bó tiền mặt lớn chỉ vì muốn thấy diện mạo thật của cô, bởi vì số người đăng ký nhiều lắm nên thậm chí còn phải xếp hàng chờ.
Sở Tương Bình vốn tưởng rằng mình sẽ không làm công việc này được, không thể tưởng được cô rất nhanh liền thích ứng, cô rất có bản lĩnh ứng đối với khách, ngay cả chính cô cũng cảm thấy ngoài ý muốn, có lẽ đây là tiềm ẩn trong ý thức, cho dù mất đi trí nhớ, năng lực vẫn không mất đi. Tù xì, uống rượu, so sức uống rượu, mọi thứ không thua kém khách, hơn nữa cô lãnh ngạo xinh đẹp có năng lực ca múa giỏi, chỉ có thể đứng xa để xem không thể đụng tới, khách đối với cô lại xua như xua vịt.
Cô đối phó khách rất tốt, nhất là những tên đàn ông vượt ranh giới chiếm tiện nghi, đều bị cô gọn gàng ra tay giáo huấn cũng không dám động tay động chân nữa. Đồng thời Tương Bình cũng phát hiện một chuyện, cô uống rượu không thành vấn đề, nhưng lại cực kỳ ghét mùi thuốc, thậm chí cảm thấy ghê tởm.
"Tương Bình, cô có khỏe không?"
Tương Bình ở toilet ói ra một hồi lâu, Phỉ Phỉ vội vỗ lưng của cô, cảm thấy kỳ quái trong bụng, sao tửu lượng của cô thay đổi kém như vậy, chẳng lẽ mất đi trí nhớ cũng có ảnh hưởng với tửu lượng?
"Không thể uống thì đừng uống nhiều lắm, không phải tôi đã dạy cô cách làm bộ uống rượu sao?"
"Tôi ói không phải bởi vì uống rượu." Cô nhận giấy vệ sinh Phỉ Phỉ đưa.
"Tôi chán ghét mùi thuốc."
Phỉ Phỉ hiểu ra nói: "Đúng rồi, từ trước đến nay cô luôn ghét mùi thuốc, tôi nhớ rõ trước kia cô còn mang một lọ bạc hà bên người, dùng nó để khử mùi thuốc."
"Như thế có ích sao?"
"Ít nhất chưa thấy cô ói như thế này."
"Lần sau tôi sẽ thử xem, nhưng hiện tại tôi muốn về nhà nghỉ ngơi." Mùi thuốc khiến cô đau đầu.
"Được rồi, nhìn cô như vậy tôi cũng không nhẫn tâm, tôi sẽ giúp cô nói một tiếng với quản lí."
"Cảm ơn."
Rời khách sạn, cô chỉ muốn chạy nhanh trở về tẩy rửa đi mùi thuốc hôi hám trên người, nhưng vừa xuống taxi đi chưa được vài bước, Tương Bình lập tức phát hiện điều khác thường.
Tuy rằng cô không thoải mái, cảm giác cũng không đần, lại có người đang theo dõi cô, khẳng định lại là sắc lang nào không biết sống ch.ết tự tìm khổ ăn.
Sắc lang này thật lớn mật, chẳng những càng theo càng gần, thậm chí đột nhiên bắt lấy bả vai của cô, không nói lời nào, cô lập tức đánh bất ngờ công kích đối phương, không ngờ động tác của đối phương so với cô càng gọn gàng, dễ dàng ngăn trở một kích này của cô, thậm chí không có ý tứ lui ra phía sau, ngược lại càng đến gần thân thể của cô.
Sau khi qua mấy chục chiêu, Tương Bình cảnh giác đến nhân vật lần này không đơn giản, cô vội vàng lui ra phía sau bảo trì khoảng cách, nhờ ánh trăng mà nghĩ biện pháp muốn thấy rõ tướng mạo đối phương.
Lôi Đình Lạc từ chỗ âm u chậm rãi đi ra, thẳng đến ánh trăng chiếu vào toàn thân hắn, chiếu ra một thân anh tuấn, kiềm chế sục sôi ở sâu trong nội tâm, con ngươi nóng cháy khóa lại bóng hình xinh đẹp khiến hắn sớm tối nhớ mong kia.
"Vừa rồi em xoáy chân đá ra rất đẹp."
"Vậy sao? Cú đấm của tôi cũng rất mạnh." Cô lại tiến lên công kích
Nhưng Lôi Đình Lạc dễ dàng bắt cú đấm của cô cũng làm khoảng cách của hai người gần nhau hơn, giương lên khóe miệng khêu gợi khàn khàn nói: "Xác thực rất mạnh nhưng đối với tôi mà nói, lại thoải mái giống như gãi ngứa." Trong giọng nói tràn ngập sủng nịch, nhưng ở trong tai cô, lại thành lời nói lỗ mãng, hai thân mình gần như vậy, đã phạm vào giới hạn của cô.
Thình lình, cô đánh ra một chiêu bất ngờ, ở khoé miệng hắn lưu lại một vết cào bằng móng tay, khiến cho đối phương chảy máu, cũng khiến cho mình thành công thoát thân.
Không ngờ cô có hành động này, Lôi Đình Lạc lau máu ở khóe miệng, ngắm xong liền không chút để ý ɭϊếʍƈ đi, ngược lại còn cười đến đẹp tàn bạo. (chỗ này mình hết biết nói sao luôn T_T)
"Em vẫn giống như trước kia, tuyệt không nhận thua." Hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới, cô vẫn xinh đẹp kiêu căng, chỉ là so sánh với một năm trước, càng gầy yếu hơn chút.
Tương Bình cảnh giác theo dõi hắn, lạnh lùng hỏi: "Anh là ai?"
"Cái gì?" Ba chữ này khiến cho hắn ngưng cười.
"Tôi hỏi anh là ai?"
"Tôi là ai?" Không rõ vì sao cô lại hỏi như vậy, cũng chán ghét ánh mắt lạnh lùng tràn ngập địch ý của cô, cảm xúc khác thường không khỏi khiến cho hắn tới gần cô.
"Đừng tới đây!" Người đàn ông này không phải kẻ đầu đường xó chợ, ý thức nguy cơ dẫn tới cô lại ra tay, nhưng mặc kệ tốc độ nhanh bao nhiêu, lại luôn chậm hơn đối phương một bước.
"Em không nhận ra tôi?" Sự tình không đúng lắm, toàn thân cô tràn ngập sát khí, như một con mèo nhỏ chấn kinh duỗi thẳng móng vuốt sắc bén. Lôi Đình Lạc một tay đem hai cổ tay của cô chặt chẽ khóa ở sau người, tay kia thì nâng lên mặt của cô nhìn kỹ, đột nhiên hiểu.
"Em mất trí nhớ?"
Cô ra sức giãy dụa, nhưng hiển nhiên đối phương là cao thủ, không cho cô đường sống giãy ra. "Anh rốt cuộc là ai?" Cô phẫn hận nói.
Lôi Đình Lạc kinh ngạc cô mất trí nhớ, đau lòng cùng khiếp sợ đan nhau đánh sâu vào lòng hắn, sau khi tinh tế thưởng thức dung nhan người đẹp, con ngươi si tình đột nhiên lóe ra ánh sáng biến hoá kỳ lạ, khàn khàn nói : "Tôi là người đàn ông của em."
"Nói bậy, buông ra!"
"Đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn em."
"Thiên tài mới tin lời nói của anh!"
Trong lúc giãy dụa, đồng hồ quả quýt ở cần cổ cô lộ ra ngoài quần áo, ánh mắt sắc bén của Lôi Đình Lạc chợt lóe, khóe miệng hiện lên ý cười thần bí, nhẹ nhàng nói nhỏ với cô. "Đồng hồ quả quýt trước ngực em có thể chứng minh lời của tôi, bởi vì đó là tôi đưa cho em."
Cô giật mình ngây ngốc, trầm giọng hỏi: "Trình độ lừa gạt của anh cũng chỉ có như vậy?"
Vẻ mặt của hắn không thay đổi chút nào, tự nói: "Mặt trái của đồng hồ quả quýt khắc chữ tiếng Anh — "Roy", đại biểu tên của tôi — "Lạc" , em có biết cái này chứng minh cái gì không? Chứng minh quan hệ của hai người chúng ta không phải tầm thường."
Cô thật sự nghi hoặc, kinh ngạc trừng mắt hắn. Người đàn ông này lại biết được hình thức đồng hồ quả quýt của cô, chẳng lẽ hắn nói là thật sao?
Tương Bình nhìn chằm chằm hắn, cố gắng muốn từ trên mặt hắn tìm ra một ít trí nhớ bị mất đi, thậm chí đã quên mình còn bị vây ở trong hai tay của hắn.
Lôi Đình Lạc cũng đồng dạng nhìn lại cô, bộ dáng chuyên chú của cô thực mê hoặc người, mà hắn từ trước đến nay không thể miễn dịch.
"Nhớ kỹ tên của tôi, tôi là Lôi Đình Lạc." Hắn chưa báo động liền hôn môi cô, tựa hồ muốn hôn hết một năm tưởng niệm, môi của cô, tai, cổ, mỗi một phần da thịt cũng không buông tha.
Tương Bình nhất thời vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại kịp, lại bị vây yếu thế, tình huống không thể giãy chỉ có thể tùy ý hắn làm càn.
Thẳng đến khi cô hoàn hồn giãy dụa, phát giác mình không thể động đậy, đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia xảo trá.
Cô cực lực thở hổn hển, suy yếu rên rỉ. "Đau quá. . . ."
"Đau ở đâu?" Hắn nhất thời ngưng cướp đoạt, khẩn trương hỏi.
"Vết thương đau quá." Cô nhíu đôi chân mày.
"Em bị thương?" Hắn vội vàng ngăn cách khoảng cách của hai người, muốn biết cô làm sao bị thương.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô dốc toàn lực công kích hắn, Lôi Đình Lạc lập tức nhảy ra một bước dài, cô liền thừa cơ cấp tốc chuồn mất.
Thì ra là cô giả bộ, Lôi Đình Lạc bật cười. Cô gái thông minh này, không hổ là bà xã mà Lôi Đình Lạc lựa chọn, nhưng mà lúc này đây hắn sẽ không để cô thoát khỏi cuộc sống của hắn nữa!!
Tương Bình ra sức bỏ chạy về... nhà trọ, vỗ về ngực thở hổn hển, cẩn thận kiểm tr.a phòng ốc trước sau, xác định không có người theo dõi sau đó mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra.
Vỗ về cánh môi, trong miệng còn lưu lại độ ấm của gã kia, ch.ết tiệt! Hắn lại vô lễ khinh bạc cô, còn cuồng vọng tự xưng là người đàn ông của cô! Thật sự đáng giận đến cực điểm!
Nhưng mà không thể không công nhận thân thủ của hắn lợi hại, nếu cô không chạy mau, thật không dám tưởng tượng kế tiếp hắn sẽ đối đãi mình như thế nào.
Cũng không thể phủ nhận, cô khiếp sợ khí thế của hắn, đến bây giờ thân mình vẫn còn run nhè nhẹ, bắt lấy đồng hồ quả quýt trước ngực, lời của hắn nói còn văng vẳng bên tai —
Nhớ kỹ tên của tôi, tôi là Lôi Đình Lạc....
Lôi Đình Lạc — nếu sau này gặp lại đến hắn, cô tuyệt đối cho hắn đẹp mặt.
※※※....
Không khí khách sạn đêm nay có chút quỷ dị, từ lúc vừa vào cửa Tương Bình liền cảm thấy không khí không bình thường, hơn nữa hôm nay thái độ của quản lý đối với cô đặc biệt có thêm trọng đại, đang cảm thấy hết sức kỳ quái, Phỉ Phỉ đã kéo cô đến một bên hưng phấn mà kề tai nói nhỏ.
"Tốt, bay lên cành (làm phượng hoàng) cũng không nói cho tôi biết, không thành thật gì hết!" [từ màu xám ko có trong bài của tác giả]
"Cô đang nói cái gì?"
"Cô còn giả bộ, hôm nay cô đã nở mày nở mặt, có một người đàn ông đẹp trai họ Lôi ra giá cao mua cả đêm của cô, tất cả mọi người thật hâm mộ đấy!"
Thì ra Lôi Đình Lạc đã mua toàn bộ giờ làm của cô, ra tay rộng rãi khiến cho quản lí khách sạn vội vàng tự mình cúi người nghênh đón, khó trách quản lí vừa thấy cô đến, liền lập tức vui mừng nhướng mày lôi kéo cô đi vào phòng, ngoài miệng còn thỉnh thoảng dặn dò cô nhất định phải bắt lấy kẻ ngốc nhiều tiền này.
Lôi Đình Lạc ngồi ở trong phòng, một thân nhàn hạ, sớm chờ cô đã lâu.
"Xin anh đừng làm trở ngại việc làm ăn của tôi." Tương Bình lạnh lùng nói, lời vừa ra khỏi miệng khiến quản lí khách sạn sợ tới mức luống cuống tay chân.
"Cô đừng nói lung tung a! Lôi tiên sinh, Bình Bình mới đến không lâu, một ít đạo đãi khách còn chưa học đủ, ngài trăm ngàn đừng so đo với cô ấy." Quản lí vội vàng cười nói xin lỗi.
"Không sao, không có chuyện gì, đi ra ngoài đi!" Lôi Đình Lạc cho quản lí thật nhiều tiền boa, quản lí mừng rỡ vội vàng khom người nói lời cảm tạ, lập tức thức thời rời khỏi phòng.
Lúc này trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Tương Bình cảnh giác giữ khoảng cách. "Anh quấn quít lấy tôi như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tôi sẽ không để cho tên đàn ông khác chạm vào người phụ nữ của tôi."
"Tôi vốn không thuộc về bất cứ kẻ nào, cũng không tin tưởng lời của anh, chỉ bằng một cái đồng hồ quả quýt không thể thuyết phục tôi." Cô vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Lôi Đình Lạc nghiền ngẫm thưởng thức dung nhan kiên nghị kia. Cho dù bị mất trí nhớ, cô vẫn là cô, vẫn ngông nghênh như trước khi mất trí nhớ.
Lôi Đình Lạc đứng lên, chậm rãi đến gần cô, thân hình cao một mét tám bao lại toàn thân cô, khiến cho cô dù cao đến một mét sáu tám xem ra vẫn có vẻ nhỏ bé.
"Tôi chứng minh như thế nào em mới tin tưởng?" Hai tay Lôi Đình Lạc chống đỡ tường, đem cô vây trong một hình vuông nhỏ bé, con ngươi nóng cháy gắt gao nhìn thẳng cô, biểu hiện ra khát vọng của hắn.
Đối mặt với ánh mắt chuyên chú của hắn, tràn ngập cảm giác áp bách giống như sắp sửa cắn nuốt con mồi, cô không tự giác bị cỗ khí thế kia ngăn chặn.
Cô muốn tránh ra, nhưng trước động tác của cô, Lôi Đình Lạc đã nhìn ra ý đồ, đương nhiên không cho cô cơ hội, trước tiên đem cô vây chặt ở trong lòng.
"Buông ra!" Cô lạnh nhạt nói.
"Làm không được, một năm nay tôi không có lúc nào không nhớ tới em, vì tìm em tôi không có một ngày buông tha, nay thật vất vả tìm được em, tôi nói cái gì cũng không buông ra, thậm chí hiện tại đã muốn mang em về nhà. Đừng giãy dụa, em không phải đối thủ của tôi, mà tôi cũng không muốn thương tổn em."
Tiếng nói ôn nhu thâm tình khàn khàn của hắn khiến cô do dự, xác thực, cho tới bây giờ hắn cũng không có thương tổn cô, ngược lại là cô cào hắn bị thương, khóe miệng của hắn còn lưu lại vết thương tối hôm qua.
"Tôi không biết, đối với tôi mà nói anh là người xa lạ, có lẽ — tôi cần thời gian." Thái độ của cô bắt đầu có chút hoá mềm.
"Được, tôi cho em thời gian, nhưng em phải nghỉ việc ở nơi này, chuyển đến chỗ của tôi đi."
"Cái gì? Làm sao có thể —"
Cắt ngang kháng nghị của cô, hắn lạnh lùng nói: "Không có gã đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ của mình bị người khác mơ tưởng, nếu có người nào dám chạm vào em, tôi sẽ giết hắn, hơn nữa tôi muốn bảo đảm cho em sống những ngày sung túc. Trong thời gian này, trừ khi em nguyện ý, nếu không tôi sẽ không chạm vào em, yêu cầu này không tính là quá đáng chứ!"
Cô cố gắng khiến cho mình bình tĩnh, cũng cố gắng tìm lý do cho có lệ. "Tôi mới đến nơi này làm việc không bao lâu, hơn nữa đã ký hợp đồng, đêm nay bảo tôi nghỉ việc là không có khả năng, cũng không dễ ăn nói với ông chủ."
"Yên tâm đi, Tương Bình, Lôi tiên sinh đã giúp cô trả tiền vi phạm hợp đồng." Một phụ nữ trung niên xinh đẹp tham gia cuộc nói chuyện của hai người, mới vừa vào cửa liền thân thiết gọi tên của cô, thân mật như hai người có quen biết.
Tương Bình híp mắt đánh giá người phụ nữ kia. "Cô là?"
"Tôi là Vân Mộng a, chính là bà chủ của khách sạn Vân Mộng này, sao cô lại quên? Trước kia cô cùng Lôi tiên sinh còn tham gia lễ khai trương của tôi đấy, nếu không phải Lôi tiên sinh nói cho tôi, tôi còn không biết cô chạy tới nơi này làm, cô cũng thật là, sao lại không nói trước cho tôi một tiếng?"
Tương Bình bán tín bán nghi thay phiên nhìn hai người trước mắt, bà chủ khách sạn không ngừng kể chuyện của cô và Lôi Đình Lạc, trong khoảng thời gian ngắn Tương Bình phân không ra thiệt giả, cũng không biết phải quyết định thế nào.
"Vấn đề em lo lắng đều giải quyết, như vậy em sẽ không còn lý do để từ chối rồi?" Hắn cười.
Tương Bình mím môi không nói, tình huống này dường như không phải do cô quyết định, có thể đoán trước nếu cô không đáp ứng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua nếu không đạt được mục đích, ít nhất hứa hẹn của hắn còn có thể nhận, bởi vậy cô mềm xuống.
"Em không nói lời nào tôi coi như em đồng ý." Lôi Đình Lạc khẽ vuốt môi của cô, cực kỳ khiêu khích, nhưng mà cũng chỉ như thế, hắn cũng không có hành vi vượt qua." Đêm nay tôi sẽ phái người đưa em đến nhà mới, ngày mai sẽ phái người đi lấy hành lý của em, nắm chắc thời gian tạm biệt với bạn của em đi!"
Thâm tình nhìn cô trong chốc lát, Lôi Đình Lạc liền rời khỏi phòng, để lại hai gã thủ hạ bảo vệ cô.
Vân Mộng đi theo ở phía sau hắn, tiến lên hỏi nhỏ: "Như vậy được không? Lôi tiên sinh, ngài lừa cô ấy nói cô ấy là người phụ nữ của ngài, ngộ nhỡ bị cô ấy biết là giả, hoặc là ngày nào đó cô ấy khôi phục trí nhớ, vậy làm sao bây giờ?"
"Trước khi cô ấy biết, tôi sẽ khiến cô ấy yêu tôi." Ngữ khí Kiên định biểu hiện ra quyết tâm chắc chắn thành công của hắn.
"Ai nha, không từ thủ đoạn như vậy, rất lãng mạn nha, nếu có người đàn ông nào cũng đối với tôi như vậy thì thật là tốt."
"Tiền thù lao diễn trò vừa rồi, ngày mai sẽ gửi đến trong tài khoản của cô."
"Cám ơn Lôi tiên sinh, ngài thật sự là rộng rãi hào phóng, yên tâm đi, tôi sẽ coi trọng cô dâu của ngài, tuyệt không để cho kẻ khác chạm vào một cọng lông tơ của cô ấy." Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, bà chủ mừng rỡ cam đoan liên tục.
Đột nhiên hủy bỏ hợp đồng với khách sạn, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lạ tự xưng là người đàn ông của cô, lại đột nhiên cô phải dọn đến chỗ xa lạ, đối với Sở Tương Bình mà nói tất cả chuyển biến dường như rất giống vở kịch.
Phỉ Phỉ biết bạn tốt sắp hoàn lương, ở một bên hưng phấn mà chúc mừng, đồng thời than thở chân mệnh thiên tử của mình vì sao còn chưa xuất hiện.
"Vận khí của cô thật tốt, lại có thể gặp được người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, có rảnh phải nhớ trở về thăm tôi nhé!" Phỉ Phỉ lưu luyến không rời nói.
Nhưng đáy lòng Tương Bình kỳ thật cũng không cao hứng, ngược lại cảm thấy bất an, vì thận trọng, cô hướng Phỉ Phỉ hỏi: "Vị Lôi tiên sinh kia cô có biết không?"
"Ai không biết hắn? Lôi tiên sinh ở hắc bạch lưỡng đạo đều rất được hoan nghênh, thế lực của hắn rất lớn."
"Vậy hắn thật là bạn trai của tôi?"
"Hẳn là đúng! Theo tôi được biết Lôi tiên sinh từ trước kia cũng rất mê luyến cô, hắn cao lớn anh tuấn, người đàn bà nào cũng thích hắn. Hơn nữa cô cũng từng đề cập qua có một người bạn trai tốt với tôi, cô nói bạn trai của cô cao lớn anh tuấn, thân thủ rất cao, tôi nghĩ là hắn không sai, dù sao đàn ông cao lớn anh tuấn lại có công phu tốt không nhiều lắm, mỗi lần nói chuyện đến hắn vẻ mặt của cô liền ngọt ngào vô cùng."
Vậy sao.. .? Cô và Lôi Đình Lạc thật sự là một đôi tình nhân?
Nghe người phụ nữ kêu Vân Mộng nói, Lôi Đình Lạc có tài có thế, phụ nữ thích hắn vô số kể, nhưng mà hắn chỉ chuyên tình cho cô. Cuộc sống ở một chỗ cùng hắn chẳng những không lo, Lôi Đình Lạc cũng hứa hẹn vì cô sẽ tìm bác sĩ tốt nhất giúp cô khôi phục trí nhớ.
Có lẽ đây là an bài tốt nhất, tất cả chỉ có thuận theo tự nhiên .
Sở Tương Bình chuyển đến khu nhà cao cấp mà Lôi Đình Lạc an bài cho cô, chỗ kín đáo rời xa huyên náo, phòng ở thoải mái rộng mở mà cơm áo lại không lo, cũng có chuyên gia xử lý tất cả giúp cô, cô chỉ cần hưởng thụ việc hắn toàn tâm che chở là được.
Cuối cùng cô cũng được gỡ bỏ lớp hoá trang thành vũ nữ, rốt cuộc không cần trang điểm đậm tươi đẹp ở trên mặt, cũng không cần phun keo xịt tóc lên đầu. Giờ phút này, thay trang phục màu trắng mộc mạc ngồi ở ban công nhìn trời, mặc cho gió lạnh tháng sáu thổi tán mái tóc của cô, trầm tư ở tiếng chim hót, hương hoa buổi sáng sớm, cô giống một tiên nữ không thuộc nhân gian khói lửa này, mà Lôi Đình Lạc ở ban công bên kia nghỉ chân thật lâu, si ngốc nhìn cô hồi lâu.
Tương Bình rốt cục phát hiện hắn, vốn một thân lơi lỏng trong nháy mắt chuyển thành cẩn thận, cô đối hắn vẫn có cảnh giác.
"Nhìn em giống như đang trầm tư, cho nên không lập tức gọi em, toàn thân trang điểm rất đẹp." Vừa lòng khi thấy cô mặc quần áo do mình tỉ mỉ chọn lựa, hắn thích cô mặc trang phục như vậy, nó thể hiện hương vị phụ nữ đặc biệt của cô.
"Cám ơn anh chuẩn bị tất cả cho tôi, kỳ thật tôi chỉ muốn những bộ quần áo nhẹ nhàng cùng phòng ở đơn giản là tốt rồi."
"Nơi này chính là nhà em, em có thể tận tình sử dụng, không nên khách khí."
"Nhà này là của anh?"
"Một phần sản nghiệp."
"Nghe nói anh rất có thế lực, ở hắc bạch lưỡng đạo đều rất được hoan nghênh, phụ nữ thích anh rất nhiều, vì sao anh lại chọn một phụ nữ trong khách sạn?"
"Em ở trong này trầm tư, là đang nghĩ đến vấn đề này?" Hắn cố ý khiêu khích cô.
Tránh đi ánh mắt giống như nhìn thấu của hắn, Sở Tương Bình lập tức nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, tôi đã xem qua ảnh chụp anh kêu người mang đến cho tôi, nhưng vì sao đều là ảnh chụp mình tôi, không có ảnh hai người chúng ta chụp chung?"
Nhìn vào mắt đẹp đa nghi của cô, Lôi Đình Lạc cười nói: "Đương nhiên là có, ở trong này." Từ trong ví da lấy ra một tấm đưa cho cô, Tương Bình nhận lấy nhìn lên, không nhìn còn tốt, nhìn lên liền kích ra nóng đỏ khắp mặt, đó là hình ảnh cô và hắn nồng nhiệt hôn nhau .
"Bộ dáng em đỏ mặt thật đáng yêu." Làm như sớm đoán trước, hắn cố ý chọc cô xấu hổ.
Sớm biết sẽ không hỏi! Cô lập tức lại nói sang chuyện khác. "Còn có ảnh chụp khác không?"
"Chê cái này không đủ tình cảm mãnh liệt? Tôi còn có rất nhiều ảnh chụp có thể chứng minh đôi ta yêu nhau."
"Không.. . Không cần." Cô vội vàng cự tuyệt, ảo não nghĩ mình mạnh mẽ lại bị người nhìn thấy đỏ mặt, mà hắn lại cười đến thực thoải mái.
Cô dường như không thể đối mặt loại trường hợp xấu hổ này, muốn tìm cái cớ né tránh. "Tôi. . . Có chút đau đầu, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát."
Bỗng dưng, hắn giữ tay cô lại, nâng mặt của cô lên xem kỹ. "Nghe người chăm sóc em nói, tối hôm qua em ngủ cũng không ngon, là vì giường rất mềm?"
"Có thể là ngủ quen giường ván gỗ, cho nên còn chưa thích ứng."
"Tôi đã gọi người đưa giường mới đến đây, chắc rằng đêm nay em sẽ ngủ ngon thôi."
Sự chiếu cố của hắn có thể nói rất là cẩn thận, những chi tiết có liên quan đến cô tựa hồ đều chạy không khỏi tai mắt của hắn, làm tất cả khiến cô ở thoải mái, gặp gỡ người đàn ông ôn nhu cẩn thận như thế, cô hẳn là tính may mắn!
"Cám ơn anh, kỳ thật anh không cần khổ tâm nhiều như thế, có lẽ cả đời tôi đều không khôi phục được trí nhớ."
"Đừng tức giận, Sở Tương Bình tôi quen không phải loại phụ nữ dễ dàng bị đánh bại như vậy."
"Nhưng Lôi tiên sinh —"
Lôi Đình Lạc nhẹ đè lại môi của cô khàn khàn nói: "Gọi tôi Lạc, tôi thích nghe em gọi tôi như vậy, còn có, đừng luôn nói cám ơn, không cần khách khí."
Trong thanh âm của hắn chất chứa ôn nhu vô cùng, nhưng cũng ẩn chứa khí phách, nếu cô không nghe theo, chỉ sợ hắn sẽ có phương thức khiến cô đáp ứng .
Không dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn, thuận theo yêu cầu của hắn tựa hồ là lựa chọn tốt nhất, cô khẽ thở dài.
"Tôi không nhớ nổi mọi thứ về anh, nhớ không nổi tôi là làm sao mất đi trí nhớ, cho tới bây giờ, tất cả đối với tôi mà nói chỉ có hai chữ xa lạ để hình dung, nếu. . . Tôi thật sự không khôi phục được trí nhớ thì làm sao bây giờ. . ."
"Như vậy tôi sẽ khiến em yêu tôi nhiều hơn nữa."
Đối mặt cặp con ngươi kiên định mà thâm tình kia, cô bị mê hoặc. Có thể đoán ra được, hắn là loại đàn ông anh tuấn, ôn nhu, tiền nhiều, được rất nhiều người khác phái hoan nghênh, cô cố gắng muốn nhớ lại chuyện của mình với hắn, tối hôm qua trằn trọc trong lúc ngủ mơ còn lờ mờ hiện lên bóng dáng một người đàn ông, nhưng cô lại thấy không rõ mặt đối phương. . .
"A —" cô đột nhiên thống khổ ngồi chồm hổm xuống.
"Làm sao vậy?"
"Đầu đau quá. . ."
Dung nhan tái nhợt của cô tác động đến trái tim bình tĩnh lạnh lùng từ trước đến nay của hắn, Lôi Đình Lạc nhanh chóng lệnh cho người đi lấy xe, nhưng cô cũng không muốn kinh động người khác, chống đẩy nói: "Tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là tốt thôi, a — làm cái gì?" Còn chưa kịp ngăn cản, cô đã rơi vào trong lòng ngực rộng rãi của Lôi Đình Lạc, hắn dễ dàng ôm lấy cô đi về phía cửa lớn.
"Sắc mặt em tái nhợt, phải gặp bác sĩ."
"Bỏ tôi xuống dưới, tự tôi đi." Trước mắt bao người bị ôm như vậy, rất xấu hổ nha!
Không thể tưởng được hắn cười đến không có ý tốt, ở bên tai cô nói nhỏ. "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, bộ dáng em thẹn thùng như vậy, sẽ làm đàn ông mất đi lý trí ."
Hai gò má cô cháy sạch mặt đỏ tai hồng, nhìn chằm chằm bộ dáng tươi cười khi thực hiện được của hắn, chỉ có thể tùy ý hắn ôm xuống lầu.
Thẳng đến khi lên xe, tuy rằng thoát khỏi ngực của hắn, nhưng một cánh tay sắt vẫn chặt chẽ nhốt cô lại.
"Ngủ một chút đi, em cần nghỉ ngơi, tôi sẽ không đối với em như vậy!"
Hắn có khi thực đáng giận, nhưng khi ôn nhu lại cực kỳ săn sóc, biết cô vẫn ủ rũ, vì thế thân thiện để đầu cô nhẹ nằm ở trước ngực, cho cô một vị trí thoải mái nhất.
Tương Bình biết cự tuyệt cũng vô dụng, bởi vậy không kháng cự nữa, huống hồ trong ngực vững chắc của hắn thật là gối thôi miên tốt nhất, khép lại mi mắt trầm trọng, thực ngoài ý muốn, lúc này đây cô lại ngủ thật sự an ổn.