Chương 33: Biến mất
Nhã Tuệ đột nhiên không còn hơi sức quỳ gối trước mặt của Đường Khả Hinh, kìm lòng không được nữa bật khóc nói: "Khả Hinh. . . . . . Hôm nay tôi đi thăm cha của cô, tôi thật sự rất sợ rất đau lòng, tôi không có dũng khí nói cho ông ấy biết mọi chuyện cô gặp phải! Sau này tôi cũng không có dũng khí nói cho ông ấy biết, con gái của ông đã ch.ết. . . . . . mặc dù hiện tại tôi đang ở trước mặt của cô nhưng trong lòng của tôi là ánh mắt của cha cô, cô đơn như vậy, hy vọng như vậy, mong đợi như vậy. . . . . . Nếu cô thật yêu thương cha mẹ của mình, vì bọn họ, cô phải sống thật tốt! ! Phải sống thật tốt. . . . . . Tôi cầu xin cô. . . . . . Tôi không muốn nhìn gương mặt đau lòng của chú, ông ấy chẳng khác nào như người cha thứ hai của tôi. . . . . ."
Đường Khả Hinh nằm trên mặt đất, nhớ tới hình ảnh cô đơn của cha ở trong tù, cô đột nhiên kích động khóc lên: "Cha! Con xin lỗi cha! Con xin lỗi cha . . . . . . "
Nhã Tuệ cũng rơi lệ ôm chặt người bạn thân, cùng với cô khóc rống lên, vừa khóc vừa nói: "Khó khăn cũng đã qua, bước tới một bước nữa thôi. . . . . . Khả Hinh. . . . . . bước tới một bước nữa thôi. . . . . ."
Đường Khả Hinh vẫn khổ sở mệt mỏi khóc thút thít nhưng không nói ra lời. . . . . .
Khổ sở, tuyệt vọng, khóc lóc theo thời gian rồi cũng sẽ qua đi, cho dù cô không muốn đối mặt sự thật, nhưng vẫn phải đối mặt. . . . . .
Mặc dù Khả Hinh còn sống nhưng mỗi ngày như xác ch.ết nằm ở trên giường bệnh, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm người lui tới phòng bệnh, thỉnh thoảng rơi lệ, thỉnh thoảng hoảng sợ, dần dần một cô gái nhỏ đã từng hồn nhiên ngây thơ, hoạt bát đáng yêu, bắt đầu trở nên sợ hãi, trở nên im lặng. . . . . .
"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ đau lòng nhìn bộ dáng bạn thân như vậy, vừa mới muốn mở miệng khuyên nhủ cô nhưng cha mẹ khẽ thở dài, đi tới nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải cần một ít thời gian mới có thể bình tĩnh lại, trước kia anh Đường đi ngồi tù, không phải Khả Hinh cũng khóc thật lâu sao? Để cho con bé yên lặng một chút đi, không nên ép buộc nó quá chặt. . . . . ."
Nhã Tuệ nghe vậy chỉ sâu kín nhìn Khả Hinh.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, thật bình tĩnh, hai mắt nhắm lại, nước mắt lăn xuống giống như phút chốc sẽ từ giả cuộc sống, từ giả sinh mạng. . . . . .
Một tháng sau, đảo mắt đã vào mùa đông rồi, thời tiết dần dần trở lạnh, gió lạnh thấu xương từ mỗi một góc bay vào trong cửa sổ, lạnh lẽo làm người trên giường bệnh tỉnh lại. . . . . .
Cô lại không thấy rét lạnh nhưng thân thể lạnh lẽo nằm ở trên giường, biết băng gạc trắng dán trên má trái của mình đã mở ra đêm qua, cô không hề tò mò với gương mặt của mình nữa, giống như đây chỉ là gương mặt xa lạ, cô không lưu luyến nữa, cũng sẽ không hy vọng, giống như người ch.ết nằm ở trên giường. . . . . .
Nhưng ngoài cửa truyền đến tiếng động nhỏ, đó là giọng nói của bác sĩ, nặng nề nói: "Đã một tháng rồi, vết thương trên mặt bệnh nhân đã khép lại rồi, chỉ là sau này phải tránh kích động, bởi vì bây giờ phần da tổn thương vẫn còn rất mỏng, dễ dàng bị tổn thương, bình thường cũng cô gắn không ăn thức ăn cay. . . . . ."
Nhã Tuệ nghẹn ngào nức nở nói: "Bác sĩ, chẳng lẽ thật sự không thể làm phẫu thuật cấy da sao? Mặc kệ tốn hao nhiều tiền đi nữa, cho dù táng gia bại sản, chúng tôi tuyệt đối sẽ không buông tha Khả Hinh! Tôi cầu xin anh, cứu cô ấy. . . . . . Tôi quỳ xuống cầu xin anh. . . . . ."
Khả Hinh nằm ở trên giường, sâu kín mở ra hai mắt, trong hốc mắt tràn ra nước mắt.
Bác sĩ vội vàng đỡ Nhã Tuệ nói: "Cô đừng như vậy. Cô không hiểu rõ chuyện phẫu thuật cấy da, mặc dù cấy da có thể cải thiện da mặt nhưng không khôi phục được khuôn mặt cũ, huống chi, cho dù muốn làm cũng phải chờ tới hai ba năm sau, xem xét trạng thái của da mới có thể quyết định có thể làm hay không. . . . . . Tôi xem tình trạng của bệnh nhân này, thật sự cảm giác không nên lạc quan. Phiền toái nhất, là làn da của cô ấy thuộc loại rất nhạy cảm, rất dễ dàng sinh ra di chứng đáng sợ! Cho nên. . . . . . tạm thời mọi người không cần thiết lãng phí tiền bạc và thời gian ở bệnh viện, bệnh viện chúng tôi thương cảm hoàn cảnh khó khăn của gia đình, cũng như bệnh trạng đặc biệt của bệnh nhân cho nên giảm 10% viện phí cho gia đình. Nên xuất viện thôi. . . . . ."
"Bác sĩ. . . . . ." Nhã Tuệ rơi lệ nhìn bác sĩ.
"Xuất viện đi. . . . . . Sau này sắp xếp cuộc sống cho cô ấy kỹ một chút. . . . . . Hủy đi gương mặt, quả thật là chuyện rất tàn nhẫn. . . . . . Chăm sóc cho cô ấy thật tốt, một tháng nay, gia đình cũng cực khổ, lãng phí không ít tiền bạc trị bệnh cho cô ấy, vết thương sau vai và khớp xương trên ngón tay khép lại cũng khá tốt, nhưng phải chú ý, sau này không nên nhắc vật nặng để tránh cho cơ thể bị tổn thương, không biết là người nào nhẫn tâm như vậy, quá tàn nhẫn. . . . . ."
Bác sĩ lắc đầu một cái, khẽ thở dài, rời đi.
Nhã Tuệ rơi lệ, nhìn bác sĩ đi xa, bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn cúi đầu, lau nhẹ nước mắt, xoay người khẽ kéo cửa phòng bệnh chuẩn bị đi vào nhưng sững sờ, nhìn thấy trên giường bệnh trống trơn, chăn giường xốc xếch chồng lên cùng nhau, cửa sổ đã mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào. . . . . .