Chương 6: Từ yêu thành lạc lõng

Mấy hôm sau, thái tử đến phủ Lý thường xuyên hơn.Chẳng biết có đúng như Nhược Hoa nói không nhưng câu đầu tiên của thái tử bao giờ cũng là:"Nhược Lan cô nương". Chàng chỉ vào chào mẹ cha Nhược Lan vài câu rồi kéo nàng đi chơi. Tình cảm chàng dành cho nàng ngày càng rõ hơn:


Ngày đầu, họ chỉ nắm tay nhau dạo bên hồ nước
Mấy ngày sau, hôm nào thái tử cũng mang quà đến cho cô
Tiếp sau đó, thái tử hôn lên trán cô
Cuối cùng, chàng xin cha mẹ Nhược Lan cho rước nàng về làm phi tử


Ngày cưới của Nhược Lan, cả thị trấn gần đó rải đầy hoa đỏ. Bộ áo cưới thêu hoa được gia nô mang vào.Nhược Hoa khéo léo uốn tóc, trang điểm cho tỷ tỷ. 1 viên quan tùy tùng từ cung vua mang sính lễ xếp chật cả sân nhà. Thái tử đến đón cô dâu, sau khi bái đường ở phủ Lý Gia, chàng rước nàng lên kiệu son về triều. Chiếc kiệu đưa nàng tới đông cung của thái tử. Nàng vén lớp trướng đỏ lên, thấy cung vua rộng thênh thang, trên bậc thềm dát ngọc, cung tần mỹ nữ đứng thành hàng chật kín. Nàng cúi đầu, hỏi 1 viên công công đi gần đó:


-Những mỹ nhân kia phải chăng đều là vợ của thái tử?


Viên công công gật đầu. Nàng buông tấm trướng lại, rút cây trâm thái tử tặng ra mà khóc. Ngỡ rằng vào cung thì được hưởng trọn vẹn tình yêu của thái tử, nào ngờ chàng có cả trăm nghìn thê thiếp. Quãng đời còn lại phải sống sao trong cung vua đây?


Đêm hôm đó, nàng trốn khỏi đông cung ra vườn thượng uyển. Nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nàng bật khóc. Bỗng từ xa, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Hình như nàng đã có lần gặp người đó, cái người mà hiện giờ nàng không thể nhận ra


available on google playdownload on app store






Truyện liên quan