Chương 22: Huỷ bỏ hôn ước
Sau nửa ngày sắm quần áo, cuối cùng nó cũng chọn được cái váy ưng ý. Đó là một cái váy màu trắng sữa dài gần đến đầu gối, có vài bông hoa màu trắng gắn ở trước ngực và ngọc trai đính xung quanh viền cổ. Nó đi thêm một đôi giày bệt cùng màu với chiếc váy nên trông rất năng động nhưng không kém phần nữ tính. Nó để xoã tóc, mái tóc màu nau cafe dài đến ngực và hơi xoăn nhẹ dưới đuôi, tôn vinh lên vẻ đẹp thuần khiết của nó. Khi nó bước ra, hắn không khỏi kinh ngạc thốt lên. - Thế này có phải hơi quá không? Em xinh thế này người khác sẽ để ý mất.
- Anh nói vậy có nghĩa hàng ngày tôi không xinh chứ gì?
- Không phải, hàng ngày em rất xinh nhưng bây giờ không khác gì tiên nữ. Người ta lại tưởng nhầm em là thiên thần mất.
- Đương nhiên rồi..haha..
- Thôi đi đến Phương gia rồi còn thăm Jonghyun nữa.
Rồi hắn dắt nó đến biệt thự của Phương gia. Nhìn trông rất là sang trong nhưng cũng không hơn biệt thự nhà hắn là mấy. Cha của Cherry là một người đàn ông trung niên, nhìn dáng vẻ trông rất ra oai. Còn mẹ Cherry thì nghe nói là một người phụ nữ cũng có nhan sắc nhưng có tính chanh chua, đúng là mẹ nào con nấy mà. Khi nó và hắn đến, người giúp việc mới chạy đến cung kính nói
- Thiếu gia, người đến thăm tiểu thư phải không ạ? Tôi sẽ báo ông chủ và bà chủ.
Khi bóng người giúp việc đã đi khuất, hắn mới thì thầm vào tai nó
- Cứ bình tĩnh, nhà Phương gia có tính kiêu ngạo rất lớn. Em không cần làm gì cả, để anh xử lí, chỉ cần ngồi ngoan ngoãn làm bạn gái của anh là được.
- Tôi biết rồi. Chỉ sợ hôn phu của anh bị tôi hù chạy mất dép thôi.
- Đã có ai nói với em là em rất có cá tính chưa?
- Có rồi.
- Thằng nào hả? - Nghe thấy đã có người khen nó mà hắn không chủ động được cau mày một cái.
- Anh đó.
Nói xong hắn mới biết mình đã bị nó lừa một cách táo bạo. Định nói tiếp thì một giọng của người đàn ông có xen cả vui vẻ trong đó vang lên
- Zac đến hả? Cháu vào nhà ngồi đi để ta đi gọi Cherry.
Kế tiếp đó là một giọng nữ hớn hở đi đến
- Zac đến à? Cháu xem, con bé Cherry dạo này suốt ngày ở trong phòng. Cháu đến dẫn nó đi chơi thì tốt quá, dù sao cũng sắp là vợ chồng rồi.
- Anh Zac đến thăm em đúng...
Cherry chạy nhanh xuống lầu nhưng chưa kịp nói hết đã nhìn thấy nó. Cherry lại lộ rõ vẻ sợ hãi vì cô ta chưa thể nào quên được việc nó đã làm sáng nay.
- Cô...cô làm gì ở đâu..?
- Cô gái này là ai vậy?
Thấy Cherry chỉ tay vào nó, Phương phu nhân giờ mới để ý tới nó. Mặc dù nó xinh đẹp hơn Cherry nhưng trong lòng bà, Cherry vẫn là nhất.
- Cháu đến đây để thông báo với mọi người biết một chuyện: Cháu tuyen bố huỷ hôn với Phương gia.
Nghe hắn nói câu đó, Phương lão gia và Phương phu nhân không khỏi kích động. Cherry thì còn kích động hơn, quay sang nhìn mặt nó vẫn đang tươi cười.
- Sao lại có thể thế được?..Cậu đừng nghĩ huỷ hôn dễ dàng như vậy được!
- Đúng đó, cậu chỉ vì một con nhóc bẩn thỉu mà huỷ hôn với Phương gia chúng tôi ư? - Phương phu nhân không kìm được cho một cái liếc đầy khinh bỉ
- Tôi không cho bà xúc phạm bạn gái tôi như vậy! Huỷ hôn là huỷ hôn!
- Không được! Nếu cậu huỷ hôn, Trương gia sẽ không có một sự giúp đỡ nào từ Phương gia nữa! - Phương phu nhân nói.
- Tuỳ bà. Phương gia chỉ là một thế lực nhỏ, không có nó tập đoàn AA của nhà tôi vẫn có thể trụ được. Nên xin thứ lỗi, chuyện của Phương gia và Trương gia kết thúc tại đây. Tôi về!
Nói rồi hắn kéo tay nó đi ra xe, để lại 3 người đang đứng ngơ ngác ở đó.
- Cha ơi làm sao bây giờ? Con yêu Zac, con không thể mất anh ấy được.. - Cherry vừa khóc vừa nói với cha mình.
- Con đừng lo, chỉ cần không có con tiện nhân kia thì nó sẽ quay trở về với con, yên tâm để ta xử lí.
- Không được cha à, con đã thấy rồi. Cô ta là có võ, không dễ dàng đụng tới đâu.
- Gì chứ! Cả đời này ta muốn gì cũng được, cớ chi phải để con nhóc miệng hôi sữa đó cản đường. Con cứ yên phận ở nhà, không phải đi học nữa, để mọi chuyện đó ta giải quyết!
Quay trở về hắn và nó. Sau khi rời khỏi Phương gia, trong lúc trên đường tới bệnh viện, nó không kiềm chế được hỏi một câu.
- Tại sao anh và Cherry lại có hôn ước?
- Ông nội anh và ông nội Cherry là bạn tốt. Khi đi bộ đội, ông nội anh được ông nội Cherry cứu sống một lần, từ đó thành anh em kết nghĩa. Sau khi giải ngũ, hai người mới cùng nhau vật lộn trên thương trường, lập nên tập đoàn AA và tập đoàn Over. Khi anh và Cherry được sinh ra, hai ông liền nghĩ tới chuyện lập hôn ước, nhưng chỉ hứa hẹn bằng lời nói, chưa hề được viết trên giấy. Vả lại bây giờ hai người đã mất, hôn ước đó không còn giá trị nhưng mà Phương gia cứ khăng khăng nhận anh làm con rể, bởi vì thứ họ quan tâm là thế lực và tiền bạc mà tập đoàn AA mang lại cho họ.
- Nhưng bố mẹ anh thì sẽ nghĩ như nào về chuyện này?
- Đừng lo. Từ nhỏ Cherry đã có tính kiêu ngạo của tiểu thư nên cha mẹ anh không hề thích Cherry. Họ cũng chỉ nghĩ hôn ước này không có giá trị gì cả. Hai người luôn mong anh sẽ tìm được người khác thích hợp làm con dâu cho Trương gia. Và bây giờ anh đã tìm được người vô cùng thích hợp, em đó.
- Này Trương Tuấn Anh, anh nghiêm túc một chút, mối quan hệ của chúng ta chỉ là giả.
Hắn không nói gì tiếp, chỉ im lặng suy nghĩ
* Sớm thôi, tôi sẽ biến em thành của tôi *