Chương 10: Độ Hà (10)
Editor: Trà sữa trà xanh
Ngày hôm sau Hứa Đường dậy rất sớm, vốn định nhờ Phương Cử tiễn cô, nhưng nhìn thấy tòa nhà lặng d[[dlqd yên không tiếng vang, nên cô quyết định tự mình về.
Bảy giờ sáng trời còn mát mẻ, đường về thị trấn không bóng người. Hứa Đường đi được mười lăm phút, cuối cùng trông thấy trắng sáng giống như bến đò, không khỏi bước nhanh hơn.
Lại chuyển qua một cua quẹo, sau lưng bỗng vang lên một âm thanh "Đột đột đột" quen thuộc. Hứa Đường sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một chiếc Motorcycle chạy tới cực nhanh, người nọ trên xe hình như rất tức giận, một đường chạy tới khí thế ép người, lúc đến bên cạnh Hứa Đường bị áp bức không tự chủ ngừng thở.
Chu Hiểm thắng gấp một cái dừng trước mặt Hứa Đường, bánh xe ma sát trên đường xi măng, anh nhanh chóng níu lấy cánh tay của Hứa Đường, trừng mắt căm tức nhìn: "Lên xe."
Lời cự tuyệt đã đến khóe miệng Hứa Đường, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hiểm thì lập tức nuốt xuống, ngoan ngoãn lên xe.
Một đường nhanh như điện chớp, rất nhanh đã tới cầu, Hứa Đường nói lớn: "Cho em xuống chỗ này!"
Không biết Chu Hiểm có nghe thấy không, nhưng anh vẫn tiếp tục lái về phía trước, Hứa Đường lại hô lớn một tiếng, lúc này Motorcycle mới giảm tốc độ, chậm rãi dừng ở đầu cầu. Hứa Đường nhanh chóng xuống xe, nhìn bốn phía xung quanh, may mà còn sớm, trên đường chỉ có vẻn vẹn mấy người.
Chu Hiểm rút một điếu thuốc ra ngoài, không đốt, mà ngậm lên miệng, mắt lạnh nhìn động tác của Hứa Đường.
Hứa Đường xác định trong tầm mắt không có người quen biết, mới xoay đầu lại định nói cám ơn với Chu Hiểm, liếc mắt một cái chống lại ánh mắt hơi đùa cợt của anh, "Đó giờ chưa thấy người nào cẩn thận như em vậy."
Hứa Đường hơi khó chịu, há miệng, cuối cùng trầm mặc.
Chu Hiểm nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, chợt leo xuống xe máy, từ phía sau lưng vòng chắc hông của cô, ôm cô vào trong lòng, dán lên viền tai nhỏ bé của cô nói: "Hứa Hải Đường, tôi vốn tưởng rằng lá gan của em không nhỏ......" Tiếng nói của anh trầm thấp, hơi thở ấm áp phun xuống viền tai, Hứa Đường không khỏi rụt cổ một cái.
Vừa nói được nửa đoạn, lại không nói tiếp nữa.
Chu Hiểm giống như rất hài lòng với phản ứng của cô, cười nhẹ một tiếng, quay đầu của cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, ngay sau đó buông tay lên xe, xiết chặt chân ga, quay ngược đầu xe, chạy ra đường.
Hứa Đường đứng trong làn khí thải của xe máy, thật lâu không nhúc nhích.
Lúc về đến nhà thì người trong nhà đang rửa mặt, mẹ Hứa đang cầm ấm nước sôi đổ vào chậu nhựa, trông thấy Hứa Đường, liền nói: "Hòa Hoa mới tới đây, hỏi con hai ngày nữa có theo nó đi Đập nước Lộc Sơn bắt cá không."
Hứa Đường suy nghĩ một chút, "Còn có ai nữa?"
"Chỉ mình nó, hỏi con có đi cùng Hứa Dương không."
"Hứa Dương đi nữa sao?"
"Nó còn chưa dậy, chính con đi hỏi đi."
Hứa Đường thả túi xuống vào gian phòng của Hứa Dương, cậu ấy đang nằm trên chiếu trải dưới đất hai chân duỗi thẳng hai tay chắp lại với nhau. Hứa Đường đá một phen, Hứa Dương hừ hừ hai tiếng, không động đậy.
Hứa Đường ngồi xuống nhéo lỗ tai cậu, Hứa Dương không nhịn được vươn tay đẩy cô ra, "Làm gì đó?"
"Có đi Đập nước Lộc Sơn không."
"Không đi."
Hứa Đường thấy cậu đang say ngủ, nên không quấy rầy, đứng lên tính đi ra ngoài, Hứa Dương đã thức dậy ngồi tư thế lý ngư đả đĩnh (tư thế cá chép), "Chị, em hỏi chị chuyện này."
"Chuyện gì?"
Ánh mắt của Hứa Dương phức tạp, "Tối hôm qua chị đến nhà bạn học thiệt sao?"
Chuông báo động trong lòng Hứa Đường reo lên tục, hai chị em mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực, nhất thời có vô vàn ý nghĩ xoay quanh. Hứa Đường đưa tay khép cửa lại, nhỏ giọng hỏi cậu: "Em biết bao nhiêu?"
"Em không biết gì nên mới hỏi chị đó."
Hứa Đường trầm tư một lát, "Tối hôm qua Chu Hiểm tổ chức sinh nhật cho chị."
Hứa Dương kinh ngạc, "Hai người đang quen nhau sao?"
Hứa Đường vội vàng lắc đầu, "Không có."
Hứa Dương nhìn cô, "Chị, em khuyên chị đừng...... Chị biết tính khí của mẹ rồi đó."
Hứa Đường rũ mắt, "Chị biết, chị không có đâu."
Hình như Hứa Dương có chút không đành lòng, đưa tay vỗ bả vai cô an ủi, "Thật ra thì em cảm thấy anh Hiểm cũng không tệ lắm, chỉ là......"
Hứa Đường "Ừ" một tiếng.
Hứa Dương than thở, "Đao Hồ Điệp của anh ấy vẫn còn ở chỗ em đấy."
"Em giữ đi, " Hứa Đường cầm tay nắm của cửa, "Chuyện chị em chúng mình nói em đừng nói cho mẹ biết."
——
Hứa Đường bày quầy như thường lệ, tối hôm đó quần áo vừa mới được treo lên giá, liền nhìn thấy từ Tòng Nhân Triều, bốn năm người đàn ông dũng mãnh tiến ra, trên tay của họ đều dẫn theo một cô gái trẻ.
Hứa Đường lập tức cảnh giác, tay âm thầm siết chặt bọc nhỏ đựng tiền. Đoàn người này đi qua, các sạp xung quanh đều cố ý né tránh, tiếng cò kè mặc cả dừng lại, mọi nơi an tĩnh đến quỷ dị.
Đoàn người này nhìn xung quanh, cuối cùng dừng ở trước gian hàng của Hứa Đường. Hứa Đường hít sâu, trên mặt trấn định, "Nhìn coi có gì mình thích không."
Vừa dứt lời, mấy cô gái trẻ tuổi liền lục lọi mấy cái giá, bộ nào cũng khoa tay múa chân một phen, rồi hỏi ý kiến lẫn nhau, sau đó trả tiền rời đi.
Hứa Đường thở phào nhẹ nhõm, một ông chủ quầy bên cạnh cười nói: "Em gái Hứa, xem ra gian hàng của cô đã nổi tiếng rồi nha!"
Hứa Đường cười cười, không có tiếp lời.
Ai ngờ mới vừa ổn định lại, qua nửa giờ sau, lại có một nhóm người tới, cũng giống nhóm lúc nãy, không nói gì cả, các cô gái trẻ tuổi chọn quần áo trả tiền rồi đi.
Trong hai giờ ngắn ngủi đã có bốn nhóm đến, quần áo mà Hứa Đường trôi lên giá liền biến mất. Đến nỗi các quầy hàng bên cạnh không còn sợ hãi nữa, nhìn thấy người đi tới liền rỉ tai thì thầm với nhau. Hứa Đường nghe mọi người bàn tán, khuôn mặt trầm xuống.
Cô dọn hàng thật nhanh, chạy qua ba cái cầu rồi quẹo vào một ngõ hẽm, mắt thấy xung quanh không có người nào, Hứa Đường cẩn thận lấy điện thoại trong túi xách ra, nhấn số của Chu Hiểm.
Tiếng chuông vang lên được vài tiếng, liền nghe thấy âm thanh nhao nhao ầm ĩ bên kia, Hứa Đường cố nén tức giận, hít sâu một hơi, "Chu Hiểm, anh có ý gì?"
Chu Hiểm không hiểu, "Có ý gì là có ý gì?"
"Anh muốn thu phí bảo hộ nói thẳng là được, phái từng tốp người tới đây quấy rối, có phải cố tình không để cho tôi làm ăn không?"
Bên kia yên tĩnh một hồi, Chu Hiểm nói, "Em chờ một chút."
Sau đó, Hứa Đường liền nghe Chu Hiểm kéo cao giọng nói: "Phương Cử!"
Một lát sau, điện thoại bàn giao đến tay Phương Cử, Phương Cử luôn miệng nói xin lỗi: "Chị dâu thật xin lỗi, anh Hiểm bảo em chăm sóc gian hàng của chị một chút, em nghĩ dù sao nhóm em dâu cũng sẽ mua quần áo, nên nước phù sa không chảy ruộng người ngoài chứ sao......"
Hứa Đường vừa bực mình vừa buồn cười, "Ý tốt của anh tôi nhận, bảo bọn họ sau này đừng tới chỗ tôi, muốn đến thì bảo nhóm ‘em dâu’ của anh đơn độc tới."
Phương Cử không ngừng nói"Vâng", còn hỏi thêm: "Chị dâu dẹp quầy rồi sao?"
"Rồi."
"Nếu không tới đây bồi anh Hiểm ăn tôm hùm nhỏ đi?"
"Không......"
"Tới uống ly bia đi, nơi này có nhiều anh em chưa từng thấy chị dâu......"
Phương Cử nói chưa xong, Chu Hiểm đã lấy điện thoại lại, nhỏ giọng hỏi: "Đang ở đâu, tôi đến đón em."
Hứa Đường cắn môi, "Tôi không tới, ngày mai tôi đến Đập nước Lộc Sơn, phải về xếp đồ."
Chu Hiểm trầm mặc một phen, "Đi làm gì?"
"Bắt cá."
Chu Hiểm "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa, cúp điện thoại. Hứa Đường nghe âm thanh tút tút bên kia, ngẩn ra. Cô cất điện thoại, bỏ vào trong túi xách, chậm rãi đạp xe về nhà.
——
Đến Đập nước Lộc Sơn phải qua sông Trấn đến huyện Lộc Sơn, cậu của Tưởng Hòa Hoa ở phụ cận Thủy Khố mở ra quán ăn bình dân, hàng năm vào dịp nghỉ hè khách tới Đập nước Lộc Sơn nghỉ mát không ít, quán ăn không đủ người, nên kêu Hòa Hoa đến giúp.
Mặt trời trên đỉnh đầu hừng hực, Hứa Đường nhảy xuống chiếc xe tải nhỏ bé, chưa đi được xa mà mồ hôi đã đổ cùng mình. Hứa Dương vác hành lý của hai người, xoa xoa ót của mình, "Nếu có chiếc xe gắn máy thì tốt biết mấy."
Tưởng Hòa Hoa cười hì hì nói: "Lưu manh mới chạy xe máy, Hứa Dương sau này anh mua một chiếc Big Ben đi."
Hứa Đường buồn cười nói, "Hòa Hoa, em biết Big Ben là cái gì không?"
Tưởng Hòa Hoa cao giọng nói, "Biết! Chạy rất nhanh!"
Đi khoảng 20", cuối cùng đã tới quán ăn bình dân của người cậu họ Lạc của Tưởng Hòa Hoa. Gần tới giờ cơm, bận tối mày tối mặt. Ba người Hứa Đường cũng không nói nhảm, thả hành lý xuống liền bắt đầu giúp một tay. Bận đến hai giờ xế chiều, ba người mới ăn xong bữa cơm rau dưa thông thường, lúc này mới được nghỉ ngơi.
Cậu Tưởng có cái bụng tròn xoe, nụ cười hiền lành phúc hậu, cầm quạt hương bồ vừa quạt gió vừa lau mồ hôi, "Buổi chiều bảo Hòa Hoa dẫn bọn con đi bắt cá, chỗ đập chứa nước rất mát."
Buổi chiều ba người đến đập nước, dưới đê đập thật cao có dòng sông chảy trong suốt, càng đi xuống càng có nhiều cây xanh, đến cuối cùng cây xanh mọc như nấm hai bờ sông, che một mảnh mát mẻ thấu xương. Hứa Dương không kềm chế được, lập tức cởi giày xuống nước, dọc theo đường nước chảy đi được một đoạn đường, dọc theo đường lục lọi nham thạch, một lát sau chợt xoay người lại, giơ tay phải lên, nhướng mày cười một tiếng: "Buổi tối ăn cua!"
Tưởng Hòa Hoa lập tức xách theo thùng nước đến lấy con cua, "Anh Hứa Dương thật lợi hại!"
Hứa Đường nhìn Hứa Dương báo cáo thắng lợi trận đầu, cũng hăng hái đi tới, đi xuống nước. Nước chảy trong suốt, có thể nhìn thấy rõ cá lội tung tăng dưới đáy, Hứa Đường thử mấy lần, dần dần có kinh nghiệm bắt cá, động tác càng ngày càng thành thạo.
Ba người bắt một lát thì nghỉ ngơi, một buổi chiều bắt được hơn nửa thùng cá. Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, xem chừng quán ăn sắp bận rộn nữa, liền vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.
Tưởng Hòa Hoa đang mang giày, ngẩng đầu lên bỗng thấy đỉnh rừng cây phía trước có một trận khói dầy dặc, cô sợ hãi kêu lên: "Cái gì vậy?!"
Hứa Đường Hứa Dương lập tức nhìn theo hướng cô chỉ, nơi đó loáng thoáng là nơi đốn củi ở Lộc Sơn. Hứa Đường kinh hãi d[d[lqd, lập tức mang giày chạy về, "Nhanh đi báo cảnh sát, cháy rồi!"