Chương 32: Chi xuyên (12)
Sau khi Chu Hiểm nói xong, điện thoại bên kia yên tĩnh mấy giây, ngay sau đó cắt đứt lần nữa. Lần này Chu Hiểm không gọi lại, nhíu mày cất điện thoại.
Tôn Dao cũng tức giận muốn nổ phổi, tối hôm qua nửa đêm gió lạnh thổi tới, dậy sớm giọng nói bị khàn, không thấy Chu Hiểm không nói, còn bị la mắng một trận. Cô càng nghĩ càng giận, lại gọi cho Phương Cử, kết quả điện thoại Phương Cử báo máy bận. Kéo danh bạ xuống dưới, nhìn thấy tên Tiểu Tinh, dừng lại.
Hai người hàn huyên xong, hẹn sau khi tan ca gặp mặt ở Starbucks cạnh Chu phủ Hải Đường.
Sau khi hết bận Tiểu Tinh chạy thật nhanh tới, đẩy cửa vào liền thấy Tôn Dao ngồi bên cửa sổ. Cô và đại tiểu thư nhà họ Tôn cũng không tính là quen thuộc, lúc ấy ở công ty vật tư Lộc Sơn nói chuyện vài câu, số điện thoại cũng là để Tôn Dao tiện biết Chu Hiểm có ở công ty lúc cô muốn tìm hay không.
Trong ấn tượng của Tiểu Tinh, con gái của gia đình Lộc Sơn trừ tính tình có chút kiêu căng, thật ra con người cũng không tệ lắm, thường cho nhân viên nữ trong công ty chút quà tặng, giống như sơn móng tay, nước hoa, móc chìa khoá, tâm tình rất tốt, còn có chút quần áo và túi xách. Tiểu Tinh là nhân viên xinh đẹp nhất trong công ty, cũng dính chút ánh sáng.
Tiểu Tinh vội vang đi tới chào hỏi: “Tôn tổng.”
Tôn Dao cười khoát tay: “Gọi tên tôi là được rồi – ngồi đi, gọi Moka cho cô, không biết cô có thích không.”
“Cái gì cũng được.” Tiểu Tinh ngồi xuống: “Tôn tiểu thư quá khách khí.”
Tôn Dao một tay chống cằm, nhìn bên ngoài, vẻ mặt có mấy phần buồn chán. Tiểu Tinh rất biết nhìn mặt nói chuyện, thấy vậy lập tức hỏi: “Hôm qua sinh nhật Chu tổng, Tôn tiểu thư cố ý đến đây?”
Tôn Dao chuyển ánh mắt sang, nhìn Tiểu Tinh: “Đúng vậy.”
“Bây giờ Chu tổng và quản lý Hứa ở chung một chỗ, hôm qua sinh nhật cũng tổ chức ở nhà bọn họ.”
“Hứa quản lý…” Tôn Dao nhăn mày: “Sao vậy, Hứa Đường quản lý rất tốt sao?”
Tiểu Tinh lập tức bĩu môi: “Vừa đi lên đã sửa chữa thành như vậy, khách sạn Phương tổng sắp xếp tốt cũng bị cô ta làm thành như vậy. Ngay cả cách tính tiền lương của chúng ta cũng thay đổi, bây giờ tất cả mọi người đều oán trách đấy.”
“Anh Hiểm tỏ thái độ như thế nào?”
“Chu tổng nói toàn quyền giao cho Hứa quản lý xử lý, thua thiệt anh ấy chịu, kiếm được là của quản lý Hứa.”
Ánh mắt Tôn Dao hơi thu lại, khẽ cười một tiếng: “Cũng là lời anh Hiểm có thể nói.”
Tiểu Tinh ở huyện Lộc Sơn cũng đã nghe qua tin đồn của Chu Hiểm và Tôn Dao, hôm nay thấy Tôn Dao nói chuyện khách khí ôn ôn nhu nhu, lại nhớ đến tiểu ân tiểu huệ của Tôn Dao lúc ấy, lập tức cảm thông với cô, lại bật máy hát lên: “Tôn tiểu thư chưa thấy được Hứa Đường?”
Tôn Dao lắc đầu, cười nói: “Anh Hiểm bảo vệ tốt như vậy, làm sao tôi có cơ hội thấy được.”
Tiểu Tinh lấy điện thoại di động, từ trong photo album tìm một tấm hình đưa cho Tôn Dao: “Đây.”
Tôn Dao nhận lấy nhìn tỉ mỉ, trả lại cho Tiểu Tinh, không bình luận gì.
Tiểu Tinh lại nói: “Có phải rất bình thường hay không? Kém xa với Tôn tiểu thư, cũng không biết rốt cuộc Chu tổng coi trọng cô ta ở chỗ nào.”
Tôn Dao không nhận xét gì, cười một cái: “Ở Lộc Sơn ai cũng biết cô có ý với Phương Cử, bây giờ thế nào rồi?”
Tiểu Tinh nhấp một ngụm cà phê: “Có thể thế nào, Tôn tiểu thư cũng biết tính Phương tổng, đối với ai cũng tốt, lại không biết anh ấy đối tốt với ai nhất.” Cô dừng một chút: “Chỉ là...”
Tôn Dao giương mắt nhìn cô: “Tuy nhiên cái gì?”
“Tôi cảm thấy có thể Phương tổng thích Hứa Đường.”
Tôn Dao hơi ngạc nhiên: “Cái này không thể nào.”
“Phương tổng luôn gọi là chị dâu, chuyện gì cũng để ý.”
Tay Tôn Dao chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ, nhất thời rơi vào trầm tư. Sau một lúc lâu, nàng xoay đầu lại, cười nói: “Có phải hay không, thử sẽ biết.”
Phương Cử vẫn chú ý động thái của Tôn Dao, thấy cô bình thường vẫn hoạt động ở Chi Xuyên, thỉnh thoảng lượn qua lượn lại, căn bản không bước vào Chu phủ Hải Đường, nhất thời cũng yên lòng. Đối với việc huấn luyện Hứa Dương đang ở thời điểm mấu chốt nhất, Phương Cử uỷ thác Tiểu Ngũ hỗ trợ trông nom, liền toàn tâm xâm nhập vào bên trong.
Chu Hiểm đang thảo luận vật liệu xây dựng tiến hành buôn bán, căn cơ công ty ở Chi Xuyên còn thấp, mọi chuyện đều tự thân tự lực. Anh thấy Tôn Dao không có gây sự nữa, cũng bỏ qua chuyện này.
Mà khách sạn áp dụng chế độ mới được một tháng, Hứa Đường tiến hành đánh giá hiệu quả, cũng bắt đầu loay hoay bận rộn mỗi ngày. Rất nhanh đến họp tổng kết cuối tháng, khách sạn đóng cửa trước, ngồi xuống nghe Hứa Đường làm báo cáo tổng kết.
Trước tiên Hứa Đường đơn giản phân tích biến hoá lưu lượng khách tháng này, việc tốt và xấu, sau đó đến vấn đề tiền lương mọi người quan tâm nhất: “Sau hai ngày, tiền lương của mọi người sẽ đến sổ sách. Một tháng này trong tình thế trong tiệm chuyển biến tốt, cùng với cố gắng của mọi người. Tháng này tiền lương cao nhất là 4500, thấp nhất cũng được 2500.”
Mọi người nghe được chữ 4500 chắc lưỡi hít hà, trước kia tiền lương 2800 ch.ết đói, hôm nay lại có người được 4500, quả thật là một cái trên trời một cái dưới đất.
Hứa Đường đợi mọi người hết nghị luận, nói tiếp: “Còn có một tin tốt muốn tuyên bố. Bây giờ không khí cũng lạnh, vì cảm ơn một tháng này mọi người khổ cực, cuối tuần này mọi người chia làm hai nhóm, thay phiên đến làng du lịch suối nước nóng ở Chi Xuyên.”
Mọi người lập tức hoan hô, bắt đầu thương lượng ngày đó muốn mang theo gì.
Hứa Đường cao giọng, đè giọng nói của mọi người xuống: “Dĩ nhiên, trong công việc của chúng ta vẫn có chỗ không tốt, tôi căn cứ những gì khách hàng nhận xét mà tổng kết. Có thể làm tốt hay không liên quan tới tiền thưởng năm mới của mọi người, xác định biểu hiện trong một tháng tới của mọi người.”
Trong lúc họp, Chu Hiểm và Phương Cử ngồi dự thính. Phương Cử cắn hạt dưa, cười nói: “Chị dâu thật biết làm ăn, nếu lúc ấy có thể giúp chúng ta bày mưu tính kế, lúc mới bắt đầu cũng không gian nan như vậy.”
Ánh mắt Chu Hiểm hơi trầm xuống, cũng không tiếp lời.
_
Từ khi vào thu Hứa Đường cũng không nghỉ ngơi, cũng định đến làng du lịch hưởng thụ một chút. Thương lượng với Chu Hiểm, Chu Hiểm bày tỏ cũng muốn đi. Phương Cử nghe nói Chu Hiểm muốn đi, liền chào hỏi Tiểu Ngũ, chuẩn bị đi cùng.
Vậy mà thật vất vả Hứa Đường mới buông lỏng, sau hôm phát tiền lương lại xảy ra thị phi. Cô đang bàn luận việc đi làng du lịch, Tiểu Tinh cầm thẻ lương nổi giận đùng đùng xông vào, ném lên bàn Hứa Đường: “Quản lý Hứa, tại sao tiền lương của tôi còn ít hơn trước kia 300?”
Hứa Đường đã sớm chuẩn bị kỹ càng, rút bảng chấm công trong ngăn kéo ra, lật một toà trong đó, đẩy tới trước mặt Tiểu Tinh: “Tôi nói rồi, nếu không đi trễ về sớm nghỉ làm không xin phép, tiền lương có thể so với trước kia, cô về sớm ba lần, nghỉ làm hai ngày.”
Tiểu Tinh nhìn bảng chấm công, vẫn không phục: “Người nào cũng có thể có việc gấp!”
“Cô có thể gọi cho tôi xin nghỉ.” Hứa Đường không cử động.
Tiểu Tinh giận đến bốc lửa: “Quản lý Hứa, coi như là tôi thấy rõ rồi, không phải là cô thay đổi biện pháp khó dễ ta sao? Ta chống đối cô đôi câu, cô đã không chịu nổi? Cho là mình đã ngồi vững vị trí bà chủ? Chu tổng và Phương tổng nể mặt cô, tôi không cần nể mặt cô!”
Hứa Đường nhìn cô, bình thản nói: “Lời này tôi trả lại cho cô. Chu Hiểm và Phương Cử nể mặt cô, tôi không cần nể mặt cô.”
“Được!” Tiểu Tinh chỉ cô: “Lời này thật nên cho Chu tổng nghe, cô cho là bây giờ vị trí của cô đã an ủi? Tôi cho cô biết, ở Lộc Sơn người đẹp hơn cô gia thế hơn cô có cả một bó ta, Chu tổng chỉ là cảm thấy mới mẻ. Nhưng công ty của anh ấy muốn làm ra tiền, cô trừ kinh doanh một khách sạn rách, cô có thể giúp được anh ấy cái gì? Cô có tiền không? Có bản lãnh không? Không phải chỉ học bốn năm đại học thôi sao, lỗ mũi đã vểnh lên trời?”
Hứa Đường âm thầm siết chặt tay, nhìn thẳng Tiểu Tinh: “Hà tiểu thư, vậy cô nên thấy rõ ràng, bây giờ, vào giờ phút này, rốt cuộc là ai quyết định mỗi tháng cô có bao nhiêu tiền lương.”
“Phi! Cầm lông gà làm lệnh tiễn! Cô có bản lãnh thì đuổi tôi đi! Tôi cho cô biết, năm đó Phương tổng đã cứu tôi ra, hiện tại liền không cho phép một cô gái không lí do đuổi tôi đi!” Tiểu Tinh lấy lại thẻ lương trên bàn, hung hăng lườm Hứa Đường một cái: “Hãy đợi đấy!”
Sau khi Tiểu Tinh ra ngoài, Hứa Đường ngồi lại lại tức giận. Cô đang chờ Chu Hiểm chủ động giải thích với cô chuyện của Tôn Dao, cố tình đợi lâu như vậy lại không có động tĩnh.
Vừa rồi Tiểu Tinh nói giống như gai đâm vào lòng cô, tự nhiên cô hiểu người gia đình tốt “có tiền có địa vị” là ai. Trước kia ở trấn Độ Hà, đã nghe hang xóm thảo luận, Chu Hiểm chỉ là một tên côn đồ, lại có lúc lật người làm ông chủ, còn được con gái nhà giàu Tôn gia coi trọng, nếu thật sự kết hôn, hẳn là một bước lên trời, từ bùn thành mây.
Do dự, không khỏi nhớ lại Chu Hiểm năm đó, nhớ lại anh ôm hợp mèo giấy, bóng dáng khập khiễng.
——
Rất nhanh tới Chủ nhật, nhân viên khách sạn ở lại một nửa, một nửa đi làng du lịch trước.
Làng du lịch ở ngoại ô Chi Xuyên, dọc dường đi không khí càng mát mẻ, nhiệt độ cũng ngày càng thấp, trong rừng có sương mù mỏng manh màu trắng sữa, thỉnh thoảng có con sóc nhảy qua cành cây, nhánh cây nhẹ nhàng lay động.
Hứa Đường chống tay lên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, mặt trời vừa lên, từng tấc ánh nắng xuyên qua từng chiếc lá.
Quẹo qua vài khúc cua, làng du lịch kiểu kiến trúc biệt thự dần dần xuất hiện trong tầm mắt.
Sau khi xuống xe, mọi người cầm theo hành lý tuỳ thân, líu ríu tụ tập lại. Phương Cử tổ chứ mọi người cùng nhau đi vào, lĩnh thẻ phòng của mọi người, phân phát xuống. Làng du lịch trừ suối nước nóng còn có hồ. Hứa Đường thả hành lý xuống, nằm lên cửa sổ nhìn phong cảnh.
Chu Hiểm châm điếu thuốc đến gần, Hứa Đường chộp điếu thuốc trong miệng anh: “Đừng hút thuốc.”
Chu Hiểm cười một tiếng, chợt nghe tiếng cười ầm ĩ bên ngoài, Hứa Đường đi tới, thấy Phương Cử đang lí luận với một người: “Phương Cử, xảy ra chuyện gì?”
Vừa dứt lời, Phương Cử bị người đẩy ra, trong phòng có một người, cười khanh khách ngẩng đầu nhìn Hứa Đường: “Chị dâu, chào chị! Em là Tôn Dao.”