Chương 47: Nguy hiểm
Sau 5 tiếng ngồi trên máy bay tất cả bước xuống sân bay với tâm trạng mệt mỏi, Khải thì có lẽ chưa thể về Trùng Khánh đượcĐến núi Hoa Sơn ( ở phía tây) ngọn núi cao, là một trong năm ngọn núi Ngũ Nhạc Danh Sơn của Trung Quốc, theo lời của giáo viên thì tất cả sẽ đến núi cao nhất Nam Phong được gọi là Lạc Nhạn 2.154, m. Ngọn núi bao bọc bởi toàn đá hoa cương,từ xa vọng về, hình núi dựng đứng như một bông hoa vì thế được gọi là Hoa Sơn, trên đường đi lên đỉnh núi vì có bậc thang lên nên cũng bớt đi phần nào khó khăn, mất mấy chục phút mới có thể leo lên được chỗ dừng chân, vì đỉnh núi cao nên tất cả chỉ có thể đứng dưới mà ngắm thôi, tất cả dừng chân ở một hang động gần đó nói là sẽ ở đây qua đêm vì trả thể nào mà xuống thêm lần nữa rồi sáng mai dậy sớm leo lên, tất cả lớp khác thì leo lên ngọn núi khác.
Nó ngồi một mình trên chiếc ghế gần gốc cây, nhìn về phía xa của ngọn núi, nhìn xuống dưới chỉ nhìn thấy toàn là sương mù bao phủ quanh ngọn núi, nó thở dài không biết làm gì ngoài một mình suy nghĩ tất cả những chuyện đã xảy ra giá như có Hoàng ở đây thì hay biết mấy, Hoàng có thể nghe những tâm tư của nó
Nam nhìn nó đôi mắt buồn cụp xuống cả người mệt lừ, nhìn em gái của mình như vậy anh không can tâm, anh tin là em gái mình không làm những chuyện như vậy, ngày trước thì dù có giận dỗi anh vẫn ra an ủi nó còn giờ thì trả thể anh sợ nó không muốn nghe mình nói một người tồi tệ như anh của nó
----------------
Sáng
Nó tỉnh dậy bước ra ngoài thấy Diễm Kiều ở ngoài rồi, nó tiến lại gần
-Lên đỉnh núi tôi có chuyện muốn nói-- nó nói luôn rồi bước đi
Kiều nhìn cô ta nhíu mày lại suy nghĩ xem nó định làm gì mình, Kiều bước theo cô ta lên đỉnh núi
Đến nơi
-Cô có chuyện gì nói nhanh đi tôi không rảnh đứng đây lâu đâu -- Kiều hống hách nói
-Là cô đúng không? -- nó quay lại nói
-Cô nói gì tôi trả hiểu gì hết -- Kiều
-Là cô đã bày trò ra chuyện tôi đi ngủ với người đàn ông đó đúng không? Rõ ràng đó không phải là sự thật cô biết mà
-Tôi hại cô được gì chứ, cô có bằng chứng không mà kết tội tôi
-Cô còn chối sao, chứ trả phải là cô muốn chia rẽ tôi và Khải sao
-Cô không ngu như tôi tưởng, cô đã biết rồi thì tôi nói thẳng luôn phải là do tôi làm cô gái trong bức hình đó không phải là cô đó chỉ là ảnh ghép thôi, tôi đã cảnh cáo cô gì nào tránh xa Khải của tôi ra nếu không thì cô phải chịu hậu quả thôi, giờ cô còn trách tôi nữa sao cô bị như vậy là đáng, giờ thì Khải là của tôi haha -- cô ta cười gian sảo
Nó bây giờ rất tức giận
-Vậy là cô lái chiếc xe đó rồi bỏ trốn, chính cô là người đâm vào Hoàng,,.-- Nó hét lên
-Gì phải lớn tiếng vậy bộ lạ hả tôi không muốn thế đâu từ đầu tôi đâu phải muốn hại ch.ết anh ấy, người tôi muốn hại muốn cô ch.ết là tôi,
-Cô... -- nó định dơ tay tát cô ta nhưng bị tay cô ta túm chặt lại
-Vô ích thôi cô đâu còn mạnh mẽ như trước kia võ của cô cũng trả còn, cô giờ chỉ là người thảm bại mà thôi -- cô ta chợn trừng mắt văng tay nó ra
-Cô không cảm thấy có lỗi sao?
-Tại sao chứ? Là do cô cơ mà không phải vì cứu cô Hoàng mới ch.ết và ra đi khi mới 20 tuổi sao cô phải cảm thấy có lỗi mới đúng chứ
Nó cứ thế mà bước đi bỏ mặc cô ta, cho tới khi nó bị phát hiện nó đang cố dấu cái điện thoại đang ghi âm ấy đi nhưng bị cô ta nhìn thấy, cô ta túm tóc nó lại cố giằng lại chiếc điện thoại
- đưa nó đây cho tôi -- Diễm Kiều cố với lấy chiếc ghi âm
- tôi không đưa đây sẽ là bằng chứng để kết tội cô cũng như rửa sạch nỗi oan của tôi
- vậy đừng trách tao ác
Cô ta dùng chân đạp một phát vào bụng nó nó ngã khụy xuống tay vẫn nắm chặt cái điện thoại chịu đựng, giờ đây khi mà không còn một chút võ nào nó trả thể nào làm gì được cô ta
- đưa đây cho tôi
Nó lấy chân đạp vào chân cô ta cố đứng dậy rồi bước thật nhanh
Cô ta ôm cái chân đau đớn của mình đứng dậy
- Con khốn hôm nay tao phải giết mày
Á.. -- nó kêu khi bị cô ta túm tóc, nhăn nhó mặt chịu đựng
Rồi cứ giằng co nhau mà không hề hay biết rằng cả hai đang trong tình thế nguy hiểm, đều gần vực sâu chỉ còn cách vài bước chân là có thể rơi xuống vực thẳm
Nó nhìn xuống cảm giác lo sợ, sợ một điều gì đó không may sảy ra
Cô ta cũng vậy nhìn xuống dưới mặt cười nham hiểm nhìn nó, và nó cũng thấy nụ cười đó
- Nếu đã vậy thì cô chỉ còn cách ch.ết mà thôi
Á... -- nó bị đẩy xuống nhưng may sao túm được cành cây dai ở gần đó, điện thoại cô ta cũng cướp đi rồi, khuân mặt ướt đẫm mồ hôi của nó cố kếu cứu nhưng dường như vô ích, nước mắt tràn ra,nó chưa thấy lần nào mình lại yếu đuối đến như thế
- ch.ết đi -- cô ta đẩy tay nó ra khỏi cành cây bỗng chốc tay của nó tuột khỏi cành cây và rơi xuống