Chương 7

Cái con người Tịch Triết này từ trước đến giờ vẫn đáng ghét như vậy. Triều Vũ vô cùng ngứa răng muốn chửi thề, nhưng chỉ có thể nhịn.
Tịch Triết quay sang cười cười với cô: "Cậu đã đến đây rồi thì hôm nay đừng hòng chạy được."


Triều Vũ: "Này bạn học Tịch, cậu đang có hứng thú trở thành bà mối đấy à?"
Khuôn mặt Tịch Triết ngẩn ra giây lát, nhưng ngay lập tức khôi phục lại biểu tình: "Chỉ là tôi có lòng tốt quan tâm đến bạn cùng lớp thôi mà."
Triều Vũ im lặng một khắc, hỏi: "Hứa Bác Diễn thực sự là anh của cậu?"


Tịch Triết nhướng mày nhìn cô: "Hàng thật giá thật."
Triều Vũ: "Hai người thật giống nhau."
Tịch Triết cười cười: "Thế đúng rồi! Chúng tôi là anh em họ mà, kiểu gì chả có vài nét tương tự."
"Tôi nói là tính nết của mấy người."


Tầm mắt Tịch Triết hơi dời đi hướng khác: "Đến đến đến, chia bài đi."
Sau đó Tịch Triết Triều Vũ, Hứa Bác Diễn, còn có lớp trưởng lập thành một bàn, bốn người đấu địa chủ, ai thua trận nào đều bị phạt trận đấy.


Triều Vũ bốc bài xong, phát hiện trong tay cầm một cặp hoàng bài, ánh mắt liền lóe lên một cái.
Hứa Bác Diễn đánh trước, xuất ra một con bài lẻ, quay lại một vòng, Triều Vũ liền chạy một con bài nhỏ.
Hứa Bác Diễn: "Tam mang một đối."
Tịch Triết nhận bài, Triều Vũ không có con nào đánh trả.


Sau vài vòng, Hứa Bác Diễn thành công về nhất, ba người còn lại tiếp tục chơi. Kết quả cuối cùng, thần chiến thắng đã không đứng về phía Triều Vũ, cô thua bét nhè. Người bị thua sẽ bị đánh vào lòng bàn tay, cũng không biết ai nghĩ ra cái trò trừng phạt ấu trĩ như thế này nữa.


available on google playdownload on app store


Triều Vũ ngoan ngoãn đưa tay ra, đáng thương nói: "Nhẹ thôi nha, nhẹ thôi nha, đều là bạn học cả."
Lớp trưởng cười cười, nhẹ nhàng đánh xuống ba cái, Tịch Triết cũng chỉ đánh nhẹ ba lần, cuối cùng chỉ còn lại Hứa Bác Diễn.
Triều Vũ chớp chớp mắt nhìn: "Hứa đội..."


Hứa Bác Diễn ừ nhẹ một tiếng, trên mặt cũng chẳng có biểu tình gì. Tay trái nắm lấy tai của cô, tay phải đánh xuống ba cái, lực đạo không nặng không nhẹ, nhưng so với hai người kia rõ ràng là nặng hơn.


Lòng bàn tay Triều Vũ phát tê, đặt úp sấp trên mặt bàn, không muốn chơi nữa. Hứa Bác Diễn rõ ràng là cố tình.
Tịch Triết nhìn sang: "Anh, anh làm gì mà hạ thủ nặng thế, cậu ấy dù sao cũng là con gái mà."
Hứa Bác Diễn sâu xa nhìn: "Chiến trường không phân biệt nam nữ."
Triều Vũ: "..." Thật đáng hận...


Ván thứ hai bắt đầu.
Triều Vũ cảm thấy vận may luôn quay lưng lại với mình, trận đầu tiên bài ngon như thế mà còn bị thua, mình cũng phục mình quá.
Lần này cứ Hứa Bác Diễn đi con nào, Triều Vũ lại nỗ lực chặn lại con đó, đến lúc sau, trong tay cô toàn là một mớ hỗn độn.


Hứa Bác Diễn cong cong khóe miệng: "Tôi hạ bài trước."
Triều Vũ đến lúc này đã đánh không nổi nữa rồi.
Tịch Triết xấu hổ, vỗ nhẹ tay cô hai cái: "Triều Vũ, cậu học toán không tốt thì thôi, chứ sao đánh bài mà cũng dở quá vậy?"


Lúc lớp trưởng đánh xong, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Hứa Bác Diễn.
Triều Vũ chìa tay ra, đến nước này rồi cũng chẳng cầu xin tha gì nữa, dù sao thì Hứa Bác Diễn cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Khuôn mặt cô hơi căng thẳng, Hứa Bác Diễn nắm lấy tay cô, tay phải giơ lên không trung.


Tịch Triết đột nhiên nói lớn: "Đợi chút đã."
Triều Vũ thở phào một hơi, coi như cậu ta cũng có lương tâm.
"Anh, hay là thế này đi. Triều Vũ giúp anh làm một việc, anh miễn ba cái đánh này cho cậu ấy đi."
Hứa Bác Diễn nhìn cô: "Có chuyện gì cần cô cấy giúp?"


Tịch Triết gãi gãi đầu: "Tùy tiện đi, mời anh ăn cơm, hay là giúp anh dọn dẹp gì đó.
Triều Vũ nghĩ một chút, hình như cũng không có gì sai.
Hứa Bác Diễn bình tĩnh đáp: "Ờ tùy cậu đi."
Triều Vũ nuốt nuốt cổ: "Tôi đồng ý." Nói không chừng tí nữa anh ta liền quên ngay ấy mà.


Xong xuôi, Triều Vũ không chơi nữa.
Tịch Triêt giữ lấy tay cô: "Tôi vừa mới giúp cậu giải vây xong, cậu liền chạy?"
Triều Vũ cười cười: "Tôi đi toilet."
Tịch Triết: "Cậu có thể đổi lý do mới được không?"


Triều Vũ phớt lờ lời cậu ta nói, lập tức đi thẳng. Chờ cô bước từ nhà vệ sinh ra, liền thấy một bóng người đứng phía cuối hàng lang.
Đèn hành lang mờ mờ ảo ảo, bóng hình người đàn ông mảnh mai tựa vào tường hút thuốc. Cô nhẹ nhàng bước vào, đi gần tới nơi mới phát hiện là Hứa Bác Diễn.


Hứa Bác Diễn xoay người, biểu tình không mặn không nhạt, tay phải kẹp điếu thuốc, tay trái nhét trong túi quần.


Tầm mắt Triều Vũ dừng trên tay anh, bàn tay kia vừa mới nắm lấy tay cô, xúc cảm dường như vẫn còn chưa tan hết. Ngón tay của anh mảnh mai, có hơi xương xẩu, mu bàn tay màu lúa mì, ẩn hiện một vài vết thương nho nhỏ.
Đó có phải là vết thương khi cứu đứa bé hôm trước không?


Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào, phủ lên người anh một mảnh vàng nhạt. Anh tùy tiện hít vào một hơi, Triều Vũ bị hành động này làm cho không dời mắt được.
Thật mẹ nó dụ hoặc mà.
Triều Vũ hít một hơi khói thuốc, cẩn thận cảm nhận: "Đây là Hoàng Hạc Lầu sao?"


Hứa Bác Diễn liếc cô một cái, nói: "Sao cô biết?"
"Lần trước nhìn thấy anh hút thuốc, cũng là mùi vị này."
Anh dụi tắt điều thuốc, nói: "Cô vừa mới hít một hơi, chẳng khác nào hút thuốc lá thụ động, so với trực tiếp hút còn có hại hơn. Lần sau đừng có ngu ngốc như vậy nữa."
Triều Vũ: "..."


Anh xoay người đi vào, Triều Vũ đi phía sau, cô hỏi: "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, anh đã biết vậy sao còn hút?"
Hứa Bác Diễn nhìn qua: "Phiền."
Không lâu sau đến giờ khai tiệc.
Hôm nay người tới khác đông, vì thế chia làm hai bàn.


Triều Vũ đứng yên nhìn mọi người chia bàn, cô không muốn ngồi cùng Hứa Bác Diễn, nên chỉ cần đợi anh ngồi bàn nào, cô sẽ ngồi xuống bàn còn lại.
Tịch Triết gọi tên cô: "Triều Vũ, cậu với bọn tôi một bàn, bàn bên kia đông quá rồi, cậu sang đấy sẽ chật đó."


Cô cũng đâu có để ý chật hẹp gì đâu.
Người khác nghe thấy thế liền lập tức phụ họa: "Phải đấy, Triều Vũ ngồi cùng bàn với Tịch Triết đi."
Mọi người đều biết bức thư tình hồi đó, cho nên cố tình gán ghép cho cả hai. Lúc Triều Vũ quay lại, trên bàn còn hai chỗ trống.


Một chỗ bên cạnh Thạch Gia Hàng, chỗ còn lại bên cạnh Hứa Bác Diễn. Đối với cô mà nói, hai người này ngồi cạnh ai cũng đều đau khổ.
Đã sang thì bắt buộc phải chọn, cuối cùng cô cắn răng lặng lẽ bước đến bên cạnh Hứa Bác Diễn ngồi xuống.


Tầm mắt Thạch Gia Hàng vượt qua một bàn người dừng lại trên người Triều Vũ.






Truyện liên quan