Chương 15
Phương Sùng Viễn tùy tiện rút giấy lau mấy thứ rơi trên người, tiếp tục nằm trên giường nhớ lại dư vị.
Lan Tranh quay đầu liếc mắt nhìn hắn, một lúc sau mới xuống giường vào phòng tắm, trong lúc đợi Lan Tranh tẩy rửa sạch sẽ, Phương Sùng Viễn dựa vào giường hút một điếu thuốc.
"Trong phòng tắm có khăn mặt." Phương Sùng Viễn nói cho y biết.
Lan Tranh nghe vậy lần nữa quay trở lại, âm thanh bên trong cách vài giây mới truyền đến, "Sùng Viễn, là cái nào?"
Nghe đến kiểu gọi này tâm lí Phương Sùng Viễn liền ấm áp, chân đất đi tới phòng tắm lấy cho y, hai người vẫn trần trụi gặp lại nhau, Phương Sùng Viễn một mặt nhìn Lan Tranh lau tóc tai, một mặt không nhịn được hôn lên vành tai y.
Lan Tranh nghiêng đầu để cho hắn hôn, mở miệng nói, "Nhanh tắm rửa đi, trên người cậu có mùi."
Phương Sùng Viễn nở nụ cười, "Đây còn không phải là mùi của anh sao."
Lan Tranh cười không lên tiếng, xoa xoa mái tóc đã khô một nửa, đóng cửa lại.
Phương Sùng Viễn còn đang suy nghĩ lát nữa hai người có muốn gọi thức ăn ở ngoài về không, sau khi tắm rửa mới phát hiện trong phòng đã không có một bóng người.
"Có chuyện gì vậy?" Phương Sùng Viễn tự lẩm bẩm, mặc thêm áo tắm đi đến phía trước gọi người, hắn nghĩ Lan Tranh nói không chừng là đã trở về thay quần áo, mở cửa phòng, lại nhìn thấy Lan Tranh đã ăn mặc khéo léo từ lâu đứng ngoài cửa, bên cạnh còn có một vị nữ nhân ngoài ba mươi ăn mặc tinh xảo già dặn.
Phương Sùng Viễn chỉ cảm thấy quen mặt, nhất thời không gọi ra tên.
Lan Tranh kỳ quái nhìn hắn, "Cậu đi đâu vậy?"
Phương Sùng Viễn bị y hỏi đến sững sờ, dừng một chút mới phản ứng được, nhíu mày nói, "Tôi mới phải hỏi anh đi đâu đấy."
Lan Tranh nghe vậy nở nụ cười, chỉ vào người bên cạnh giới thiệu cho Phương Sùng Viễn, "Liễu Cầm, người đại diện của tôi."
Phương Sùng Viễn lúc này mới đột nhiên nhớ tới, thì ra là Liễu Cầm, là người đại diện đã theo Lan Tranh từ lúc y mới xuất đạo.
Phương Sùng Viễn thân thiện hướng cô đưa tay ra, "Chào cô."
Liễu Cầm lúc đầu không hiểu nổi làm sao trong phòng đột nhiên có người lao ra, đến khi thấy rõ tướng mạo mới phản ứng được, mà giờ khắc này trên mặt cô lại lộ ra một loại biểu cảm nghi hoặc nhìn về phía Lan Tranh, Lan Tranh lại như không chú ý tới ánh mắt của cô, chỉ nhìn chằm chằm Phương Sùng Viễn nói, "Liễu Cầm vừa mới đến, tôi dẫn cô ấy ra ngoài ăn chút gì đã."
Phương Sùng Viễn rất lâu từ trước đã nghe nói qua quan hệ của Lan Tranh và Liễu Cầm, không giống như chủ tớ mà giống như huynh muội, nghe đâu Liễu Cầm cùng Lan Tranh quả thật có chút quan hệ thân thích, cho nên tự nhiên Lan Tranh đối xử với cô so với những người khác cũng thân hơn một chút.
Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, nói, "Anh mới vừa nãy cũng không nói một tiếng, vậy được rồi, hai người đi đi."
Lan Tranh nhìn hắn cười cười, nhìn Liễu Cầm nói, "Đi thôi."
Thấy hai người đi xa, Phương Sùng Viễn mới quay người khép cửa phòng lại.
Trong phòng ăn lầu dưới khách sạn, Liễu Cầm nhìn Lan Tranh hỏi, "Anh đến cùng là đang suy nghĩ cái gì?"
Lan Tranh nhìn cô lộ ra nụ cười nông cạn, "Tôi không biết cô đang nói cái gì."
Hai người ngồi đối mặt nhau, Lan Tranh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, đưa máy tính bảng cho Liễu Cầm, "Nhìn xem muốn ăn cái gì."
Liễu Cầm lườm y một cái, nổi giận đem máy tính bảng đập lên trên bàn.
Lan Tranh vô tình cười, muốn hút thuốc, lại phản ứng lại nơi này là khu vực cấm hút thuốc.
Gọi món xong đợi nhân viên phục vụ rời đi, Liễu Cầm mới lo lắng nhìn Lan Tranh nói, "Tôi thấy ánh mắt Phương Sùng Viễn nhìn anh đặc biệt không đúng, hai người đến cùng..."
Lan Tranh để tay lên bàn gõ từng cái từng cái, nhìn Liễu Cầm, "Trong công việc tất cả tôi đều nghe theo cô, nhưng còn chuyện riêng của tôi, cô không cần quản."
Liễu Cầm biết y dầu muối không vào, dừng một chút mới chân chính nổi giận, "Được, anh yêu như thế nào thì cứ như thế ấy đi."
*****
Phương Sùng Viễn nằm trên giường định gọi điện thoại để trợ lý đưa tới chút đồ ăn, thời điểm nhận được nhắc nhở WeChat mới dừng một chút, tùy ý mở ra, hóa ra là Trần Tiêu.
"Sư ca, em thật sự thật tò mò, Ngô Di cô ta có thể thỏa mãn anh sao?"
Phương Sùng Viễn mắng câu có bệnh, trực tiếp đem đối phương xóa đi.
Từ sau lần kia hai người ngủ chung Trần Tiêu mỗi lần nhìn thấy hắn đều mang theo vài điểm địch ý không nói được, ngược lại là Phương Sùng Viễn thật sự không có gì đáng kể, những người hận hắn quá nhiều, mà Trần Tiêu lại không phải người duy nhất? Lúc hẹn thì ngươi tình ta nguyện, ngủ rồi lại muốn chơi tình thâm nghĩa trọng, Phương Sùng Viễn hắn không phải là người như thế.
Hoàn hảo tâm tình hắn bây giờ rất tốt, không muốn cùng người kia tính toán, thẳng thắn xóa đi, nhắm mắt làm ngơ.
Hắn gọi Tiểu Ngải để cô đưa bữa khuya tới, trong chốc lát sau điện thoại lại vang lên, Phương Sùng Viễn nhìn thấy cuộc gọi đến, còn kỳ quái một chút, Khương Phong là lần đầu tiên gọi điện thoại cho hắn, bình thường có chuyện gì, đều là phó đạo diễn cùng hắn liên lạc.
"Chưa ngủ sao?"
Phương Sùng Viễn nghĩ thầm, coi như ngủ rồi còn không phải là bị ông đánh thức, miệng lại nói, "Vẫn chưa, Khương đạo."
"Ừm, vậy cậu mặc quần áo xuống đây đi, Lan Tranh đang cùng tôi ở đại sảnh đây, tôi mời hai cậu ra ngoài ăn bữa khuya."
"Muộn như vậy?" Phương Sùng Viễn đưa tay nhìn đồng hồ.
Khương Phong nở nụ cười, "Phương đại thiếu gia cậu lúc nào thì đổi tính rồi? Bây giờ lại bắt đầu sợ sống về đêm đi."
Phương Sùng Viễn cười, "Được thôi, chờ tôi năm phút đồng hồ."
Nếu không phải nghe đến Lan Tranh, hắn mới lười xuống.
Mấy phút sau Phương Sùng Viễn liền ăn mặc ra dáng xuất hiện ở đại sảnh, Lan Tranh cùng Khương Phong ngồi nghỉ ngơi ở khu chính bàn luận cái gì, Phương Sùng Viễn nhìn không thấy Liễu Cầm, đoán chừng là hai người lúc trở về mới gặp Khương Phong.
Lan Tranh nhìn thấy hắn đi tới liền ngừng nói chuyện với Khương Phong, ngược lại hỏi hắn, "Đã ăn cơm chưa?"
Phương Sùng Viễn lắc đầu, "Vẫn chưa, đang chuẩn bị gọi thức ăn bên ngoài, liền bị Khương đạo gọi xuống."
Khương Phong đứng lên vỗ vỗ vai hắn, "Vậy đúng lúc, cơm tối cùng bữa khuya đồng thời giải quyết."
"Cảm ơn Khương đạo, vậy hôm nay tôi liền không khách khí."
Khương Phong đối với người mình để ý đều đặc biệt hiền hoà, "Đừng khách khí với tôi, một chút nữa muốn ăn cái gì thì tùy ý chọn."
Ba người cùng ra cửa, Phương Sùng Viễn cố ý để Khương Phong đi trước, lúc đối phương không nhìn thấy chỗ này liền quay đầu trừng mắt nhìn Lan Tranh.
Lan Tranh trong mắt mang theo ý cười.
Chỗ ba người đi là một Club tư nhân, Khương Phong cùng sếp của nơi này rất quen, thời điểm lái xe đi vào bảo vệ chỉ cần nhìn biển số xe của hắn liền cho đi, xe mới dừng lại, đã có người tiến lên mở cửa dẫn đường.
Thời gian mỗi ngày trôi qua, "Tung tích không rõ" cũng sắp đóng máy, thời điểm quay chụp ngày thường sẽ có tiếp xúc, mà gặp ở chỗ riêng tư, đây là lần đầu tiên Phương Sùng Viễn tiếp xúc với Khương Phong.
Khương Phong tuy rằng mới ngoài bốn mươi, nhưng ở giới đạo diễn đã ngồi chắc trong ba vị trí đầu, đặc biệt là mấy năm gần đây, đề tài cảnh phỉ của hắn được rất nhiều khán giả tán tụng, quay mỗi một bộ phim xong phòng vé đều thập phần ăn khách, lúc trước hắn chủ động tìm tới Phương Sùng Viễn, nói thật, Phương Sùng Viễn là thụ sủng nhược kinh.
Đồ ăn còn chưa lên đến, Khương Phong trước tiên mở một bình Lafite*, hắn nhìn Phương Sùng Viễn nói, "Bây giờ là thời gian riêng tư, cậu đối với tôi cũng không cần gò bó, " nói rồi chỉ vào Lan Tranh, "Cậu ấy và tôi là bằng hữu nhiều năm, nhưng mà ở riêng tư thế này, cậu với tôi vẫn là lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ."
*Château Lafite Rothschild là một trong 5 ngôi sao sáng nhất của rượu vang Pháp vùng Medoc theo xếp hạng 1855. Hãng luôn sản xuất những chai rượu vang đỏ đắt nhất thế giới.
Lafite vốn là lâu đài của Gombaud de Lafite từ năm 1234. Vào thế kỷ 17, gia tộc Segur mua lại Château Lafite bao gồm cả lâu đài và bắt đầu trồng nho vào năm 1680.
Khương Phong người này tuy rằng tính khí rất quái lạ, nhưng đối với người hắn để ý lại dị thường hiền hoà, bộ phim này hắn mời Phương Sùng Viễn đến diễn vai chính kỳ thực cũng là đặt tiền xuống cược, mà không nghĩ tới Phương Sùng Viễn lại có thể biểu hiện tốt như vậy, hoàn toàn vượt qua mong đợi của hắn.
"Tiểu Phương à, không ngừng cố gắng, cậu còn trẻ, cứ theo đà này, không gian phát triển của cậu là không thể đo lường."
"Cảm ơn Khương đạo, nếu không phải có Lan lão sư, tôi cũng sẽ không hoàn thành tốt như vậy."
"Hả, vậy sao?" Khương Phong hứng thú nhìn về phía Lan Tranh, "Chỗ này còn có công lao của cậu?"
Lan Tranh cười nói, "Anh đừng nghe hắn nói mò."
"Lan lão sư, đừng khiêm tốn nha" Phương Sùng Viễn mang theo nụ cười vi diệu nhìn y, "Nếu không phải mỗi ngày anh cùng tôi tập diễn, tôi cũng sẽ không tiến bộ được nhanh như vậy."
Khương Phong kinh ngạc nhìn Lan Tranh, "Ây dô, hai người quan hệ tốt như vậy?"
Lan Tranh sờ sờ cằm mình, ý vị thâm trường nhìn Phương Sùng Viễn một cái.
Khương Phong tiếp tục nói, "Nhiều năm như vậy, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy cậu đối với người khác để ý như vậy đó, tiểu Lan."
Lan Tranh mời rượu hắn, "Được rồi, ca, chỉ có anh nói nhiều."
Khương Phong ha ha mà cười.
Lúc trở về đã là nửa đêm, Khương Phong uống có chút nhiều, hai người trước tiên đưa hắn về phòng, xong mới đi thang máy một lần nữa xuống dưới.
Trong thang máy không có một bóng người, Phương Sùng Viễn cười muốn đi tới hôn Lan Tranh, Lan Tranh lại ngăn hắn, "Có giám sát đó, cậu, say rồi đi."
"Không sao." Phương Sùng Viễn không để ý lắm, một lần nữa tiến lên hôn y.
Lan Tranh lui về phía sau một bước né tránh, ôm eo hắn để cho hắn bớt lộn xộn, kề sát vào bên tai hắn nhẹ giọng nói, "Muốn hôn một chút nữa rồi hôn, ở chỗ này cậu an phận một chút đi."
"Ừm..."
Trong bóng tối, Phương Sùng Viễn đem Lan Tranh đè lên tường, kích động hôn y.
"Lan lão sư, lúc nãy ở trước mặt đạo diễn mà tôi cũng không nhịn được muốn hôn anh..."
"A..."
"Có phải là rất thoải mái? Bị tôi hôn có phải là đặc biệt sảng khoái không Lan lão sư..."
Lan Tranh không có mở miệng, nhìn ánh mắt Phương Sùng Viễn hiện lên khát vọng không kiềm chế được, tay y một đường vuốt ve đi xuống, dừng ở chỗ đó, cảm nhận được ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Phương Sùng Viễn vô cùng sống động.
Phương Sùng Viễn như con chó không ngừng hướng về thân thể y cọ cọ, chỗ dưới thân đó đỉnh y, y một mặt dẫn Phương Sùng Viễn hôn lên vành tai mình một mặt nghe hắn run rẩy nói, "Cho tôi, Lan Tranh, tôi bảo đảm cho anh thoải mái..."
Lan Tranh hôn đáp lại hắn, thân thể từ đầu đến cuối không có làm ra phản ứng nhượng bộ nào.
Phương Sùng Viễn tại lúc y không nhìn thấy âm thầm nghiến răng, Lan Tranh, anh cũng quá khó trị rồi.
Editor có lời:
Tui đã trở lại và *có thể* lợi hại hơn xưa =)))
Bỏ truyện 1 tuần nay đâm ra làm biếng, tui không dám bỏ nữa đâu huhu!
909020