Chương 18
Trong lúc nghỉ phép, Phương Sùng Viễn cố ý tìm một hòn đảo ở nước ngoài tu thân dưỡng tính, mỗi ngày trên bãi cát ngắm nhìn mỹ nữ mặc bikini, cuộc sống sánh như thần tiên, thời gian đó Ngô Vũ cũng có gọi điện thoại cho hắn một lần, thật quá đúng lúc, hắn chính là đang ở trên giường cùng một mỹ nữ tóc vàng phiên vân phúc vũ, Ngô Vũ nghe được tiếng thở dốc không tầm thường kia của hắn tức giận đến thiếu chút nữa vứt luôn điện thoại, "Phương Sùng Viễn con mẹ nó cậu ở đó chờ tinh tẫn nhân vong đi." Nói xong đùng một một tiếng cúp điện thoại, Phương Sùng Viễn cười cười không lên tiếng, tâm tình rất tốt mà đem di động úp một bên, hắn ôm mỹ nữ thay đổi tư thế để thâm nhập sâu hơn.
Thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi hắn cũng hay mở điện thoại lướt weibo, xem bộ phim mới của Lan Tranh có tiến triển gì mới hay không.
Phim điện ảnh mới lần này Lan Tranh quay là một đề tài không mấy phổ biến hiện nay, cốt truyện thuộc thời Dân quốc, nói về quá trình một tên côn đồ trở thành đại lão chăm chỉ một phương.
Phương Sùng Viễn lúc nhìn thấy đề tài này còn kỳ quái, Lan Tranh những năm này tuy là đi nhầm đường, yêu thích thử thách đủ loại kiểu nhân vật, nhưng bộ phim này từ đạo diễn đến đội hình lại tới nội dung, đều không phải là loại hấp dẫn được Lan Tranh, dựa theo cấp bậc bây giờ của y, hoặc là nhắm đến chế tác lớn, hoặc là những chủ đề mới mẻ độc đáo, nhưng y hiện tại nhận bộ này, không chỉ Phương Sùng Viễn thấy được, mà rất nhiều fan cũng thấy được, thật sự có chút hạ giá.
Phương Sùng Viễn mở video mới nhất của Lan Tranh trên internet, nhìn thấy y vì nhân vật đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt như nước, y đứng ở kia nghe đạo diễn giảng diễn, nhiệt độ cao đến sắp bốn mươi độ nhưng ngay cả lông mày cũng không hề nhíu một cái.
Ở nước ngoài lúc này bóng đêm dần sâu đậm, rơi ngoài cửa sổ sát đất là biển rộng mênh mông vô bờ, Phương Sùng Viễn khoác khăn tắm đi tới trước tủ rượu rót cho mình một ly Lafite, mà trên kính trong suốt trong phòng tắm, chiếu ra vóc người mỹ nữ đang tắm rất dụ người.
Phương Sùng Viễn bỗng nhiên mất hết cả hứng, mở WeChat ra nhắn cho Tiểu Ngải nhờ cô giúp mình đặt một tấm vé sớm nhất về nước.
Mỹ nữ trong phòng tắm vì nhìn thấy tình hình liền làm chuẩn bị, lúc ngước mắt lên lại phát hiện kim chủ không biết từ lúc nào đã mặc đồ xong xuôi, mang theo túi chuẩn bị rời đi, cô nhất thời không phản ứng kịp, nhìn thấy đối phương mở cửa mới đột nhiên cả kinh, khăn tắm chỉ khoác sơ sài liền chạy ra ngoài, "Steven! Steven!"
Phương Sùng Viễn lại giống như là không nghe, cười đóng cửa lại.
"Tách... Vất vả rồi Lan lão sư, " đạo diễn từ phía sau camera lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Lan lão sư nghỉ ngơi một chút đã, cảnh kế tiếp, chuẩn bị."
Liên tục quay chụp làm việc dưới nhiệt độ cao, Lan Tranh phơi nắng đến có chút chóng mặt, An Địch đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho y đá viên cùng chè đậu xanh, một trợ lý khác bên cạnh cũng chạy tới quạt cho y, Lan Tranh nằm trên ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi một lát mới đem cảm giác buồn nôn khi nãy đè xuống, nhận lấy chè đậu xanh của An Địch uống vào mấy ngụm liền cau mày trả về chỗ cũ.
Một nhân viên công tác vội vã chạy đến phía sau chỗ đạo diễn, thấp giọng nói với hắn gì đó.
"Hả, có chắc không?" Đạo diễn trong mắt sáng ngời, ngước mắt nhìn về hướng cửa ra vào.
Ngay sau đó, Lan Tranh liền nghe thấy bên ngoài trường quay náo loạn tưng bừng.
"A a a, Phương Sùng Viễn!"
"Ca ca vậy mà thật sự đến tham ban a a a, hưng phấn quá đi!"
"Con trai mau nhìn mama, mama yêu con..."
Hôm nay số người tới tham ban kỳ thực không tính là quá nhiều, đại đa số đều là fan của Lan Tranh, mà ai cũng không ngờ tới, Phương Sùng Viễn vậy mà nhảy về đoàn phim tham ban thật, phía sau bốn, năm người trợ lý hai tay xách đầy đồ, Phương Sùng Viễn thì lại một thân trang phục nhàn nhã, mang kính râm đội mũ nhai kẹo cao su xuất hiện trước mặt fan, thời điểm vẫy tay hỏi thăm fan còn cười đến có chút lưu manh.
"A a a, thật sự là Phương Sùng Viễn a! !"
"Con trai! !"
"Viễn Viễn! !"
Đám đông lập tức bùng lên một trận lại một trận hò reo, các nhân viên an ninh đã đến trước một bước tách ra khoảng cách của hai bên, tránh để mọi người quá kích động mà phát sinh đụng chạm thân thể.
Phương Sùng Viễn lúc nghe đến hai chữ "con trai" này khóe miệng co quắp một trận, không nghĩ là ở thời đại này đến cả mình cũng có fan mama.
Hắn thấy lượng người không nhiều lắm, còn trong phạm vi khống chế được, liền đi tới cùng mọi người chào hỏi, dáng dấp hắn xuất hiện ở trước mặt fan đều giống nhau là mặt người dạ thú, một mặt tỉ mỉ mà nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, một mặt lấy điện thoại di động ra cùng mọi người chụp ảnh tự sướng.
Các fan cao hứng đến nỗi như bong bóng sôi sùng sục*.
*Mn chen nhau, cái đầu nhấp nhô như bong bóng trong nước sôi ấy.
Sau khi cùng fan thăm hỏi xong, nhân viên công tác ở bên cạnh chờ đợi dẫn hắn đi vào trường quay phim.
Lúc này tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, chuẩn bị quay cảnh kế tiếp, cho nên lúc hắn đi vào mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn.
Phương Sùng Viễn hết sức thành thạo mà cùng mọi người chào hỏi.
Mấy năm trước hắn cũng đã từng hợp tác với đạo diễn này, bây giờ gặp mặt cũng là hàn huyên vài câu, đạo diễn ngược lại không nghĩ hắn sẽ đến tham ban, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy, có điều bình thường Phương Sùng Viễn rất giỏi xử lý quan hệ cá nhân, huống chi hắn vừa vào cửa liền để trợ lý đưa cho mọi người giải thử thang* đã đặt trước, đạo diễn cũng không tiện bực mình, hai người tùy tiện nói vài câu, Phương Sùng Viễn nói, "Mọi người cứ bận việc trước đi, không cần phải để ý đến tôi, hôm nay là tôi tiện đường đến thăm Tiêu Tầm."
*Giải thử thang là món canh nấu từ các vị thuốc chữa những bệnh do nắng (thử) gây ra.
Đạo diễn biết hắn và Tiêu Tầm hai người là bạn tốt, vung vung tay không quản, uống giải thử thang một lần nữa rồi ngồi ở sau máy quay, bắt đầu cầm loa gọi người chuẩn bị một hồi.
Phương Sùng Viễn lùi về bên cạnh, đưa giải thử thang cho từng người.
Bộ phim này ngoại trừ có Lan Tranh cùng Tiêu Tầm, những người khác đều là diễn viên hạng hai, ba, mọi người khách khí nói cảm ơn hắn, Phương Sùng Viễn thì cùng bọn họ tùy ý nói chuyện cười, bầu không khí ngược lại rất là sôi động.
Cách đó không xa, Lan Tranh mang kính râm ngồi xem kịch bản, đôi mắt cũng không liếc lại đây một cái.
Tiêu Tầm đứng bên cạnh ôm cánh tay nhìn hắn cười, "Con trai, nhìn ba ba đi, ba ba ở đây này con trai."
Phương Sùng Viễn ném một túi giải thử thang qua, chỉ vào hắn cười mắng, "Thằng ngốc này."
"Con trai, nhanh gọi ba đi..."
Phương Sùng Viễn tháo kính mát xuống lườm hắn một cái, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý liếc về phía Lan Tranh, Lan Tranh lại làm như không thấy, Phương Sùng Viễn trên mặt có chút không nhịn được, Tiêu Tầm nhìn cái dáng vẻ kia của hắn, cười đến không cần nói có bao nhiêu vui vẻ.
"Cậu được lắm, " Phương Sùng Viễn đi tới trước mặt hắn tức giận nhỏ giọng nói, "Cười như một thằng ngốc vậy."
Tiêu Tầm một ngày trước đã nhận được WeChat của Phương Sùng Viễn, nói mình đem thời gian quay phim gửi qua cho hắn, làm bạn bè nhiều năm như vậy, Tiêu Tầm đương nhiên biết Phương Sùng Viễn đã đặt chủ ý lên người khác, tỉ mỉ suy nghĩ một chút liền rõ ràng, cái đoàn phim này của bọn họ ngoại trừ Lan Tranh, thật không có người nào có thể khiến cho Phương Sùng Viễn tha thiết mong chờ như vậy.
Quả nhiên người này đi tới hiện trường đều chào hỏi tất cả mọi người, duy chỉ có Lan Tranh là bị gạt sang một bên, Tiêu Tầm không nhịn được cười, thực sự là giấu đầu hở đuôi.
Cảnh quay kế tiếp sắp bắt đầu, hắn cố ý lớn tiếng nói, "Cậu không phải là đến tham ban tôi sao? Nào nào nào, đến nhìn xem tôi quay cảnh này như thế nào."
Hắn ôm lấy Phương Sùng Viễn muốn đi sang hướng khác, Phương Sùng Viễn không nhịn được lấy cùi chỏ chọt hắn một cái, "Nhanh lăn đi quay phim của cậu đi."
Tiêu Tầm mừng rỡ vô biên, vẫn là lần đầu tiên thấy Phương Sùng Viễn ngóng ngóng trông coi một người như vậy.
An Địch thấy Phương Sùng Viễn đi tới bên này, liền vội vàng cười nói, "Phương lão sư, đã lâu không gặp."
Lan Tranh vẫn cúi đầu xem kịch bản như trước, không thèm ngẩng lên nhìn một chút.
Phương Sùng Viễn cùng An Địch tùy ý cười, hắn đành tự mình động thủ dời cái băng ghế đến ngồi kế bên người Lan Tranh.
Mãi đến khi cảm giác được bên người có bóng tối, Lan Tranh mới ngước mắt nhìn đối phương một cái.
Phương Sùng Viễn đem kính râm kẹp lên trên áo, cười híp mắt nhìn y, "Lan lão sư, có khoẻ hay không hả, làm sao lại không để ý đến người ta rồi?"
Lan Tranh nghe được lời này chậm rãi đem kịch bản khép lại, nhìn hắn, "Viễn ca vừa đến đã hưng sư động chúng như vậy, tôi làm sao có thể không để ý tới cậu, chỉ không chen lời vào mà thôi."
Phương Sùng Viễn híp mắt cười, "Sao tôi lại cảm thấy lời anh nói có một cỗ vị chua nhỉ?"
"Vậy sao, " Lan Tranh cười mà như không cười, "Một tháng không gặp, cậu vẫn giống như trước tự hài lòng với bản thân mình."
Phương Sùng Viễn nhìn hắn cười, quay đầu tìm Tiểu Ngải, Tiểu Ngải đương nhiên biết hắn muốn cái gì, vội vã tìm từ trong túi ra một hộp đựng thức ăn đưa cho hắn.
Phương Sùng Viễn giống như đang tranh công mà mở ra cho Lan Tranh xem, "Lan lão sư đừng có ăn giấm, anh xem, tôi cố ý mang cho anh cháo mộc nhĩ hạt sen này, người khác đều không có, là đặc biệt chuẩn bị riêng cho anh đó."
Lan Tranh bất động thanh sắc nhận lấy, tâm tình lại hơi kinh ngạc, Phương Sùng Viễn làm sao biết y thích ăn cái này?
Phương Sùng Viễn ở một bên nhìn thấu mà không nói, chỉ cười, "Mau nếm thử, khí trời quá nóng, đừng để say nắng."
Lan Tranh nhìn hắn, dừng một chút mới nói, "Cảm ơn."
Phương Sùng Viễn tâm lý đắc ý, "Không có gì Lan lão sư, anh thích là tốt rồi."
Lan Tranh một lát nữa còn phải quay, cho nên Phương Sùng Viễn nhìn y ăn vài miếng cũng tạm hài lòng, ngồi một chút mới nói, "Lan lão sư cứ từ từ quay phim, tôi không quấy rầy nữa, một lát sau kết thúc chúng ta sẽ liên lạc lại."
Tác giả có lời:
Mọi người đối với con trai chúng ta quá nhiệt tình, không nhịn được gọi thêm một tiếng nữa ha ha.
619020