Chương 39
Ở chơi được mấy ngày, Trần Lệ Quyên liền cùng con trai quay trở về, trước khi đi Phương Sùng Viễn chỉ kịp bảo Tiểu Ngải đưa bọn họ đến sân bay, dọc đường đi nghe tiếng Trần Lệ Quyên dặn con trai sau khi trở về phải tìm việc làm, Phương Sùng Lễ lại cứ cúi đầu chơi game, đối với lời nói của bà không mấy quan tâm, nhưng đối với chuyện mua nhà thì rất để ý.
"Bảo bối, không phải là anh đã đồng ý với con rồi sao, chỉ cần con tìm được công việc thì sẽ lập tức mua nhà." Trần Lệ Quyên nhẹ nhàng nói với cậu.
"Anh ta cũng thật là nhỏ mọn, kiếm tiền nhiều như vậy, mua cho con căn nhà mà cũng cần điều kiện, " Phương Sùng Lễ ở trước mặt Phương Sùng Viễn không dám thở mạnh, bây giờ không có người ngoài, ngược lại dám tự mình nói, còn quay đầu hỏi Tiểu Ngải, "Tiểu Ngải, chị nói có đúng hay không? Anh tôi một năm không lẽ kiếm không được một trăm triệu? Mua cho tôi cái nhà 5, triệu thôi mà còn keo kiệt như vậy."
Tiểu Ngải ít nhiều cũng biết đến chuyện nhà bọn họ, giờ lại nghe cái miệng Phương Sùng Lễ thế này thì cực kì không thoải mái, nhưng vẫn cười nói, "Chị cũng không rõ."
Phương Sùng Lễ khinh thường hừ một tiếng, nói, "Anh ta đối với người nhà mà còn hẹp hòi như vậy, khẳng định đối với các chị lại càng keo kiệt hơn, quả nhiên người có tiền đều như thế."
Trần Lệ Quyên không nhịn được lườm cậu một cái, chỉ sợ những lời này truyền tới tai Phương Sùng Viễn, liền nói, "Con bớt vài câu đi."
Đưa người đến sân bay xong, Tiểu Ngải mới gọi điện thoại cho Phương Sùng Viễn, đối phương ừ một tiếng, tâm tình cũng không nghe ra được là tốt hay xấu, chỉ vội vàng cúp điện thoại, sau đó tiếp tục quay phim.
Bộ phim Lan Tranh diễn cũng sắp đóng máy, cho nên mấy ngày tới đây cực kì bận rộn, về sau chân Phương Sùng Viễn cũng khá hơn nên chỉ cần có thời gian hắn đều sẽ chạy đến phim trường bọn họ, đến đạo diễn cũng không nhịn được mà đùa giỡn, thấy Phương Sùng Viễn chăm chỉ đến đây như vậy, hay là cứ thẳng thắn thêm một vai khách mời vào phim đi.
Phương Sùng Viễn cười trả lời, được đó, để tôi đóng vai tiểu hỗn đản giết nữ chính đi.
Một đám người ha ha mà cười, Phương Sùng Viễn hướng về phía Lan Tranh vui vẻ nháy mắt.
Lan Tranh thì nhìn hắn thủ thế như muốn bắn hắn*.
*Gốc 击毙 (Bắ.n chế.t): tui nghĩ là chắc là kiểu nắm bàn tay lại thành cây súng ấy.
Nhân lúc cả hai nghỉ ngơi, Lan Tranh hỏi chân hắn thế nào rồi, "Tôi thấy cậu bước đi vẫn có chút vấn đề, mấy ngày nay tôi hơi bận, cậu phải nhớ định kỳ đi làm trị liệu."
"Ừm ừm, không sao, " Phương Sùng Viễn vẫn duy trì dáng vẻ không có gì đáng kể, "Chỉ là đi bộ có chút không thoải mái, mấy ngày nữa sẽ ổn."
"Ừm, vậy thì tốt."
"Lại nói, bây giờ tôi đã có thể đứng thẳng đi lại rồi, " Phương Sùng Viễn nhìn Lan Tranh lộ ra nụ cười vi diệu, mà xung quanh trường quay toàn là người, hắn lại tiến đến sát bên tai Lan Tranh, nhẹ giọng nói, "Ngày đó anh có thực tủy tri vị* không hả? Bây giờ tôi có thể đứng làm anh, ngồi làm anh, chỉ cần là tư thế thế anh muốn, kiểu nào tôi cũng có thể thỏa mãn."
*Ăn một lần liền muốn ăn nhiều lần nữa, này có giải thích 1 lần rồi nè.
Đột nhiên nghe được lời tâm tình lẳng lơ như vậy nhưng Lan Tranh cũng không lên tiếng, chỉ là trong mắt mang ý cười nhìn hắn.
Phương Sùng Viễn không nhịn được vỗ xuống cái mông của y, "Đêm nay mọi người liên hoan, chờ xong xuôi rồi chúng ta cùng nhau trở về."
Lúc này vừa vặn có người tìm Lan Tranh, hướng về phía hai người bọn họ kêu một tiếng "Lan lão sư, " Lan Tranh quay đầu đáp một tiếng, lại quay đầu nhìn Phương Sùng Viễn, y cười sờ sờ chóp mũi, sau đó đi về phía bên kia.
Để lại một mình Phương Sùng Viễn đứng ở đây tâm tình xáo động*.
*Gốc 心猿意马 (tâm viên ý mã): viên là vượn, mã là ngựa, nghĩa đen là cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy, nghĩa là tâm trí con người thường xáo động và dễ mất kiểm soát. (Cre: Wikipedia)
Buổi tối liên hoan hai người đi riêng, lúc Phương Sùng Viễn đến Lan Tranh đã ngồi sẵn ở đó, một đám người thấy hắn đi vào liền cười cùng hắn chào hỏi, lần này tới đây ngoại trừ đạo diễn cũng chỉ có một vài diễn viên chính, cho nên người cũng không phải quá nhiều, tổng cộng chỉ có một bàn.
Hai vị đạo diễn ngồi chủ tọa, Lan Tranh ngồi bên cạnh họ, trong bàn còn có hai chỗ trống, một là kế bên Lan Tranh, một là sát bên Tiêu Tầm, Lưu đạo chỉ hắn đến ngồi kế Lan Tranh, Phương Sùng Viễn chỉ cười nhìn Lan Tranh một cái, nói, "Không sao, tôi ngồi ở đây là được." Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tầm.
Tiêu Tầm nghi hoặc mà nhìn hắn.
Một chỗ ngồi mà thôi, Lưu Húc Đông nhìn hắn ngồi xuống, cũng không nói thêm gì nữa.
Đợi mọi người đến đông đủ rồi bắt đầu dùng bữa, Tiêu Tầm mới hạ thấp giọng hỏi hắn, "Thế nào, yêu tôi rồi à? Cuối cùng cũng phát hiện là tôi tốt hơn phải không."
"Cảm ơn, mắt tôi còn chưa có mù." Phương Sùng Viễn nhìn hắn cười.
Tiêu Tầm cười hì hì, nhìn Tiêu Phi Phi ở bên cạnh Lan Tranh một cái, cố ý kích thích hắn, "Cậu xem, cậu không ngồi liền để cho người khác ngồi, cậu nhìn Lan Tranh cùng Tiêu Phi Phi nói chuyện vui vẻ chưa kìa."
Phương Sùng Viễn nhìn theo ánh mắt của hắn một lúc, sau đó quay đầu lại nói, "Cậu lo lắng mù quáng cái gì, đó gọi là tình thú có hiểu không, chẳng trách cậu không có bạn gái, thẳng nam sắt thép."
Tiêu Tầm lườm hắn một cái.
Một đám người ăn cơm tránh không được phải uống rượu, kẻ tới người đi, tuy rằng uống không quá nhiều, nhưng loại rượu này ghi độ cao, cho nên sau khi uống được một lúc, Phương Sùng Viễn liền cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Hắn uống rượu nhưng thật ra còn phải xem trạng thái nữa, lúc có thể thì uống làm sao cũng không say, cũng có lúc tâm tình tốt thì tửu lượng lại giảm xuống, giống như hiện tại, tâm tình hắn không tệ lắm, cho nên cơ hồ là ai đến cũng không cự tuyệt, người khác uống một hớp hắn uống nửa ly, say cũng nhanh hơn người ta.
Lúc hắn đứng dậy Tiêu Tầm cũng cảm giác hắn có chút choáng, ngước mắt hỏi một câu, "Cậu không sao chứ hả?"
Phương Sùng Viễn nhìn hắn cười, "Gọi bố, không biết lễ phép."
Tiêu Tầm mắng một câu ngu ngốc.
Chân trước hắn tiến vào phòng vệ sinh, chân sau liền cảm giác có người đi theo đến, đang muốn quay đầu nhìn, liền nghe được thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, "Giả vờ hay là say thật?"
Phương Sùng Viễn nhoẻn miệng cười, quay đầu lại nhìn, trong mắt một mảnh trong suốt, "Anh nói xem?"
Lan Tranh cười cười, đến gần hắn hỏi, "Sao lại giả say? Muốn chuồn sớm à?"
Hai người nhìn nhau vài giây, Phương Sùng Viễn liền lôi kéo y đi vào một cái phòng trong đó rồi khóa cửa lại.
Lan Tranh cười hỏi hắn “cậu muốn làm gì”, kết quả chữ còn chưa ra khỏi miệng đã bị hắn nhấn lên trên tường mà hôn.
Hai người đều uống hơi say, thời điểm hôn môi đối phương còn mang theo vài điểm nhiệt liệt triền miên.
Phương Sùng Viễn sờ eo y, hơi không chống đỡ được mà hôn, Lan Tranh thì sờ lên mặt hắn, mang theo thỏa mãn mà cười.
Phương Sùng Viễn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ vành tai y, cởi áo sơmi của Lan Tranh ra rồi hôn xuống xương quai xanh, Lan Tranh sảng khoái đến hừ một tiếng.
"Hiện tại thật là muốn làm anh, " Phương Sùng Viễn ham muốn nhìn y, ɭϊếʍƈ khóe miệng, "Làm anh đến lớn tiếng gọi ra, để người ở bên ngoài đều nghe thấy được."
Lan Tranh cũng tùy ý cái miệng nghiện của hắn, chỉ hơi cười mà hưởng thụ phục vụ của hắn với mình, hai người triền miên hôn một lúc, đến khi nghe tiếng đẩy cửa từ bên ngoài truyền vào mới buông nhau ra.
Sau đó trong mắt chan chứa ý cười mà nhìn đối phương.
Nghe đến bên cạnh có âm thanh, Phương Sùng Viễn bỗng nhiên đùa dai mà bóp Lan Tranh một cái, Lan Tranh thiếu chút nữa là kêu ra tiếng.
Phương Sùng Viễn nhẫn nhịn cố gắng không cười.
Kết quả đột nhiên ở bên cạnh truyền đến tiếng nói quen thuộc, "Phương Sùng Viễn, đạo diễn tìm hai người các cậu, không sai thì mau đi ra."
Là Tiêu Tầm.
Lan Tranh ôm cánh tay dựa vào vách tường nhìn hắn cười, ngược lại là sắc mặt Phương Sùng Viễn lúng túng đáp một tiếng, "Biết rồi."
Phương Sùng Viễn nhỏ giọng nói với y, "Tôi ra ngoài trước, một lát nữa rồi anh hãy ra."
Lan Tranh nở nụ cười, "Được."
Vừa vặn điện thoại của y hơi rung, y cúi đầu nhìn, sau đó lập tức lộ ra nụ cười ôn nhu mà trả lời tin nhắn.
Phương Sùng Viễn cũng không mở miệng hỏi là ai, hôn vành tai y rồi cười đi ra ngoài.
322120