Chương 2-1

Mười giờ rưỡi tối.
Vương Du hàm vừa cúi đầu tìm kiếm chìa khóa trong túi, vừa hít sâu một hơi, thì thầm nói: "Vài chục năm làm y tá rồi nhưng hôm nay là mệt mỏi nhất."


Cô vừa mới than thở xong, chuẩn bị kéo cửa nhà ra, một bàn tay to ấm áp đột nhiên đặt trên đầu cô, dọa cho cô nhảy dựng lên.
Vừa quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn nam tính của anh trai đập vào tầm mắt, cô tức giận liếc người đàn ông cao lớn kia một cái.
"Anh, anh hù ch.ết người ta rồi!"


Vương Tử Miễn khẽ mỉm cười, giọng nói trầm thấp mang theo nét cười, nói: "Anh đâu biết lá gan em lại nhỏ như diênadanlưqđ vậy, huống chi lúc vừa mới lên lầu, anh liền đi ngay sau em, em lại thần kinh thô sơ đến mức không phát hiện."
Dứt lời, Vương Tử Miễn có chút tức giận búng lên trán cô em gái.


"A, anh, đau quá!" Cô ôm trán kêu đau.
"Không đau làm sao em nhớ được, về sau đừng như vậy nữa, như vậy rất nguy hiểm, ngộ nhỡ đi sau em không phải là anh, mà là tên lòng dạ xấu xa nào đó thì làm thế nào?"


Nơi bọn họ ở là nhà trọ cũ kỹ không có thang máy, có tổng cộng năm tầng, mà nhà bọn họ ở tầng bốn, coi như sau khi đi vào tầng một, cô không có chú ý tới âm thang hắn thuận tay đóng cánh cửa sắt lại, nhưng bọn họ một trước một sau đi lên cầu thang dù sao vẫn có tiếng bước chân, hắn đâu diênadanlưqđbiết rằng cô hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.


"Được rồi, em biết rồi." Cô đẩy cửa đi vào bên trong, xấu hổ cười cười.


available on google playdownload on app store


Cô ngồi xổm người xuống mở tủ giày ra lấy ra hai đôi dép, một đôi đưa cho Vương Tử Miễn, một đôi khác lấy cho mình thay, vừa giải thích: "Sau này sẽ không như vậy nữa, hôm nay có lẽ là bởi vì em suy nghĩ quá nhập thần, mới không có chú ý tới anh đi phía sau em thôi."


Vương Tử Miễn nhận lấy đôi dép, nói: "Đang suy nghĩ gì mà ngay cả có người đi phía sau cũng không biết? Hơn nữa,  em gái, em mệt quá nên hôn mê rồi à..., Em tốt nghiệp trường Y xong rồi chính thức làm việc ở bệnh viện cũng mới có vài năm thôi mà, ở đâu ra vài chục năm?"


Năm nay em gái nhà hắn 24 xuân xanh, nếu theo lời cô nói đã làm nghề y tá vài chục năm rồi, chẳng lẽ mới mười tuổi đã đi làm rồi hả?
Nghe vậy, Tim của Vương Du Hàm đập mạnh, vội vàng nở nụ cười xán lạn che giấu sự chột dah, nói: "Ôi, nhất thời nói sai thôi mà, làm gì mà bàn cãi kĩ như vậy."


Thật ra thì vừa rồi cô đang mải mê suy nghĩ, hành vi không ăn cơm cũng không uống thuốc của Tạ Phái Hiên nên giải quyết như thế nào cho tốt.


Mấy ngày nay tiếp nhận bệnh nhân này, cô phát hiện anh chẳng những không uống thuốc, mà còn chê bữa ăn của bệnh viện khó ăn, không có một bữa cơm nào là ăn hết, mặc dù bệnh tình của anh thoạt nhìn đã có khởi sắc, nhưng tình trạng như vậy, bệnh diênadanlưqđcủa anh cho dù có chuyển biến tốt cũng khó có thể khỏi hẳn, cho nên, cô phải nghĩ nghĩ biện pháp mới được.


"Dù là nói sai cũng sai quá nhiều đi." Vẻ mặt Vương Tử Miễn trở nên mờ mịt, chỉ là cũng không suy nghĩ nhiều, lại tiếp tục nhẹ nhàng xoa đầu Vương Du Hàm một lần nữa, cưng chìều nói: "Em ấy, mệt đến mơ mơ hồ hồ thế này cũng quá khoa trương rồi, có muốn nghỉ phép để ngủ bù không?"


"Không được đâu..., gần đây thiếu hụt nhân viên, hôm nay em còn phải trợ giúp cho phòng cứu cấp." Cô khẽ bĩu môi, không còn hơi sức để nói.


Sau khi hai người thay dép xong thì cùng nhau đi vào trong phòng khách, cha Vương ngồi ở trên ghế sofa xem TV thấy hai anh em bọn họ, liền quan tâm hỏi "Sao hôm nay cả hai đứa đều tan làm trễ như vậy, ăn cơm chưa?"


Vừa vào đến phòng khách, Vương Du Hàm lập tức vứt túi xách xuống ghế sofa, cả người co quắp ngồi phịch xuống ghế, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn cử động nữa.
"Con đã ăn qua rồi." Vương Tử Miễn liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, thời gian đã là mười giờ rưỡi đêm.


Vương Du Hàm nhắm mắt nghỉ ngơi, không quên đáp lại câu hỏi của cha."Con cũng ăn rồi."
Mặc dù công việc rất bận, nhưng cô vẫn nhân lúc có mười lăm phút nghỉ ngơi lúc hơn tám giờ, nuốt bữa tối nguội lạnh vào trong bụng.


Ánh mắt Vương Tử Miễn trở lại trên người em gái như không có khớp xương, nói: "Tiểu Hàm, mệt mỏi thì hãy mau tắm rồi đi ngủ đi."


"Ai nha, chờ một chút chờ một chút, hai anh em uống bát canh gà trước đã rồi sau đó hẵng nghỉ ngơi." Mẹ Vương bưng hai bát canh gà còn bốc lên hơi nóng đi ra từ phòng bếp, vừa nghe thấy bọn họ nói muốn tắm rồi đi ngủ, liền vội vàng lên tiếng.


Mới vừa rồi bà nghe thấy phía cửa chính có tiếng động, liền đoán được là con trai con gái đã trở về, vội vàng vàodiênadanlưqđ phòng bếp hâm lại canh gà lúc trưa cho chúng nó bồi bổ thân thể.


Gần đây hai anh em vẫn rất ăn ý, cũng bắt đầu làm thêm giờ, con trai mỗi ngày chưa đến mười giờ tối tuyệt đối chưa bước vào cửa nhà, còn con gái thì thời gian ra cửa càng lúc càng sớm, rõ ràng là giao ban sớm, nhưng buổi tối vẫn tầm tám chín giờ đêm mới về đến nhà.


"Oa, thơm quá đi!" Vừa ngửi thấy mùi thơm của canh gà, Vương Du Hàm lập tức ngồi bật dậy, hai mắt lóe ra ánh sáng chờ mong, nhìn sang bát canh trong tay mẹ, vẻ mặt thèm thuồng của cô khiến cho mẹ Vương không nhịn được mà bật cười.


Vương Tử Miễn nới lỏng cà vạt, để cặp tài liệu sang một bên, sau đó ngồi vào trên sô pha, hắn bưng một bát canh đưa cho em gái, sau đó mới cầm bát của mình lên. (hu hu anh trai tốt quá đi, ganh tị quá ><)


"Ừm...... Ngon quá." Vương Du Hàm uống một hớp, sau khi thõa mãn khen ngợi xong, liền hỏi mẹ "Mẹ, mẹ nấu nhiều canh gà không? Nếu như mà ngày mai con muốn mang tới bệnh viện một chút, thì có đủ không ạ?"
"Con muốn mang đến cho bệnh nhân của con uống?" Mẹ Vương nâng mày lên hỏi.


"Vâng." Vương Du Hàm gật đầu một cái, tình trạng thân thể Tạ Phái Hiên đã dần dần có chuyển biến tốt, hiện tại chính là thời điểm tốt để uống canh gà bồi bổ cơ thể.


Vương Mẫu cười lắc lắc đầu, nói: "Thật sự là chưa từng gặp qua y tá nào như con, người không biết còn tưởng rằng bệnh nhân kia là người nhà của con rồi."
Vương Du Hàm nghe vậy, động tác uống canh trở nên cứng nhắc.


"Cẩn thận nghĩ lại, kể từ tai nạn xe cộ hai năm trước, Tiểu Hàm thật sự đã thay đổi rất nhiều." Cha Vương phụ cũng mở miệng, một bên ông vẫn cầm điều khiển TV để chuyển kênh, vừa nói: "Trước kia thái độ của con đối với công việc luôn tùy tiện, luôn xin nghỉ, thiếu chút nữa là phải cuốn gói khỏi bệnh viện rồi, hiện tại anh trai bảo con xin nghỉ, con còn nói nhân viên không đủ nên không thể xin nghỉ, bệnh nhân khó trị con lại có kiên nhẫn như vậy, thậm chí còn tự mình nấu cháo cho bọn họ ăn, trước kia con ngay cả cơm cũng không nấu."


Vương Du Hàm nghe được lại cảm thấy chột dạ.


"Ai nha, mọi người đều nói một người vừa từ quỷ quan môn trở về thì sẽ khác, Tiểu Hàm nhà chúng ta không phải là một ví dụ sống sờ sờ sao, hơn nữa thay đổidiênadanlưqđ không tồi, trước kia con được hai cha con ông cưng chiều đến vô pháp vô thiên, trở thành tiểu công chúa bốc đồng, như bây giờ không phải tốt hơn nhiều sao, vừa thân thiết lại khéo léo." Ánh mắt mẹ Vương nhìn Vương Du Hàm tràn ngập yêu thương.


"Vậy cũng đúng, sau khi em ấy hồi phục lại từ tai nạn xe cộ đó, thật sự là so với trước kia ngoan không chỉ gấp một trăm, chỉ là mặc kệ lúc trước là tiểu Hàm tùy hứng, hay là Tiểu Hàm khéo léo thân thiết như hiện tại, thì vẫn đều là em gái yêu quý của con." Vương Tử Miễn đặt cái bát không xuống, vẻ mặt cưng chiều nhìn về phía Vương Du Hàm ngồi ở bên cạnh, không nhịn được lại đưa tay xoa đầu cô. (gato quá, bao giờ mình mới có anh trai như thế này)


Vương Du Hàm nghe vậy, không nhịn được cong khóe môi lên.
Cô đặt bát canh trong tay xuống, cảm động dựa gần bên người Vương Tử Miễn, ôm cánh tay của hắn, làm nũng hô lên: "Anh, anh đối với em thật tốt."


"Em là em gái duy nhất của anh, anh không đối tốt với em thì đối tốt với người nào." Vương Tử Miễn buồn cười nhìn cô, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy yêu thương cưng chiều.
Vương Du Hàm cười cười không nói, tầm mắt rũ xuống che đi vẻ chột dạ.


Hắn sai rồi, thật ra thì cô không phải là em gái của hắn.
Bọn họ đều cho rằng sau tai nạn xe cộ nghiêm trọng đó, Vương Du Hàm may mắn tỉnh lại, nhưng kỳ thật người tỉnh lại không phải là Vương Du hàm, mà là cô — An Á.
Thành thật mà nói, cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Cô nhớ rất rõ mình sau nửa năm nằm trong bệnh viện, cuối cùng vẫn là không địch lại với bệnh tật mà ch.ết đi, cô cảm thấy cả người cô nhẹ nhàng rời khỏi thân thể của cô, thậm chí còn tận mắt thấy thấy thi thể của mình bị hỏa táng, sau đó, hồn phách của cô phiêu dạt khắp nhân gian.


Cô không biết đến tột cùng mình đã phiêu dạt bao lâu, chỉ nhớ rõ lúc đó mình bị một vùng ánh sáng hấp dẫn, cô ngơ diênadanlưqđ ngẩn đi vào bên trong vùng sáng đó, sau đó lại đột nhiên cảm nhận được một cơn đau đớn, tiếp đó liền không ý thức được gì nữa.


Đợi đến lúc ý thức của cô trở lại thì cô kinh ngạc phát hiện mình lại nằm ở trong bệnh viện.
Cô nhìn khung cảnh trước mắt, nhìn thấy trần nhà trắng để lại cho cô ấn tượng sâu sắc, bởi vì nửa năm trước khi cô ch.ết mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh sắc giống nhau như đúc.


Phòng bệnh của Vương Du Hàm, lại chính là phòng bệnh mà cô ở trước khi ch.ết, thậm chí là còn nằm cùng một cái giường.


Sau khi tỉnh táo lại, cảm giác toàn thân đau đớn đã làm cho cô nhận thức được mình không còn là một linh hồn bị trôi dạt nữa, mà là một con người rõ ràng, khi đó, cô cho rằng thời gian trôi dạt đó chỉ là một giấc mộng, nhưng khi cô nhìn vào trong gương, thấy gương mặt xa lạ của chính mình thì cô mới hiểu được đó không phải là một giấc mộng.


Cô trùng sinh, nhưng không bao giờ là An Á nữa, mà là một cô gái sau khi gây gổ với bạn trai, vô cùng kích động mà không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ.


Cô gái này tên là Vương Du Hàm, năm nay hai mươi bốn tuổi, có một người anh trai cưng chiều cô ấy như công chúa, một người cha dỗ dành cô ấy như nữ vương, một người mẹ đối với cô ấy vừa yêu lại vừa diênadanlưqđ hận, bởi vì sợ cô bị hai người đàn ông trong nhà này cưng chiều thành bà hoàng vô pháp vô thiên, mà không thể không đen mặt được.


Vương Du Hàm bởi vì tai nạn xe cộ mà vào viện, nhập viện sau khi đã mất đi khả năng hô hấp và nhịp tim, sau khi khẩn cấp cấp cứu mới khôi phục được tính mạng, sau đó hôn mê gần nửa năm, mới tỉnh táo trở lại.


Tất cả mọi người đều cho là Vương Du Hàm đã tỉnh lại, nhưng chỉ có chính cô mới biết, là cô — An Á đã sống lại, còn Vương Du Hàm chân chính đã ch.ết.
Cô thay thế Vương Du Hàm, trở thành cô ấy tiếp tục cuộc sống.


Bởi vì tai nạn xe cộ làm cho thân thể Vương Du Hàm bị thương nặng, cô tốn suốt cả một năm để hồi phục trở lại, cũng lợi dụng khoảng thời gian một năm kia  để tìm hiểu thân phận mới của mình, sau đó cô phát hiện rõ ràng một chuyện, thời gian trôi qua khác với cô nghĩ.


Cô cho là từ lúc cô tử vong đến lúc sống lại cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi, nào có thể đoán được thế nhưng đã bảy năm trôi qua.


Trong lúc làm trị liệu, cô nghĩ thật vất vả mới có thể sống lại, cô nhất định phải làm cho thân thể của mình nhanh tốt lên, sau đó đi tìm Tạ Phái Hiên, cho anh biết đến sự tồn tại của mình, nhưng sau đó lại diênadanlưqđ thấy tin tức trên báo viết rằng anh đã tiếp nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn Việt, đồng thời cũng đã có một vị hôn thê môn đăng hộ đối.


Vừa bắt đầu, cô cho là ông trời cho cô trùng sinh, là vì để cho cô có cơ hội lại làm vợ chồng với Tạ Phái Hiên, cho nên tin tức này anh có vị hôn thê đối với cô mà nói, thật ra thì đả kích rất lớn.
Nhưng sau này, cô đã nghĩ thông rồi.


Ông trời để cho cô lấy thân phận của Vương Du Hàm sống tiếp, có lẽ không phải ban cho cô cơ hội yêu đương với Tạ Phái Hiên lần nữa, mà là cho cô cơ hội có một gia đình trọn vẹn.


Cô vốn là cô nhi, chưa từng có lĩnh hội qua sự quan tâm của cha mẹ có bao nhiêu ấm áp, sau khi trùng sinh, với thân phận Vương Du Hàm này, lần đầu tiên cô hiểu cái gì gọi là mái nhà ấm áp.


Mặc dù linh hồn của cô là An Á, cô cũng không biết rõ vốn Vương Du Hàm là dạng người như thế nào, cô giơ tay nhấc chân, thậm chí ngay cả sinh hoạt tập quán cùng cá tính đều có khác biệt lớn đối với Vương Du Hàm, nhưng người nhà của Vương Du vẫn vô điều kiện đón nhận cô.


Sau tai nạn xe cộ, bọn họ lấy lí do trí mất trí nhớ để lý giải tất cả hành động của cô, bọn họ không bởi vì cô trở nên xa lạ mà xa lánh cô, ngược lại cẩn thận quan tâm cô, cảm giác gia đình ấm áp này cô chưa diênadanlưqđ bao giờ được càm nhận qua.


Sau đó cô mới nghĩ thông suốt, có lẽ ông trời chân chính muốn cho cô cơ hội có được tình thân.


"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, uống canh gà xong rồi, hai anh em các con mau tắm rồi đi ngủ đi, sáng mai lại phải đi làm sớm, mỗi ngày mệt như vậy, thân thể sao chịu được." Mẹ Vương vừa dọn dẹp bát canh, vừa giao phó.
"Mẹ, canh gà này......" Cô hỏi.


Mẹ Vương cười cắt đứt lời cô, nói: "Mẹ biết rồi, con yên tâm, mẹ sẽ giúp con chuẩn bị, sáng sớm ngày mai hâm lại là có thể mang đi được."
"Mẹ, cám ơn mẹ." Cô ôm lấy mẹ, làm nũng cười cảm ơn.


Cô thật sự cảm tạ, cảm tạ trời cao để cho cô sống lại, cảm tạ trời cao khiến cô vốn là cô nhi, sau khi sống lại có thể nắm giữ một gia đình hạnh phúc như vậy, mặc dù mất đi cơ hội yêu nhau lần nữa cùng người đàn ông mình yêu, nhưng lại để cho cô có tình thân mà kiếp trước cô không cách nào có được.


Đối với Tạ Phái Hiên mà nói, An Á đã ch.ết bảy năm, nếu anh thật sự vất vả mới có được thành tựu của ngày hôm nay, thật vất vả mới vượt qua khỏi ám ảnh sau cái ch.ết của người vợ, cũng rốt cuộc có một người phụ nữ có thể ở bên cạnh anh chăm sóc anh thật tố, như vậy, không nên tham gia vào cuộc sống của anh nữa, có lẽ mới là quyết định đúng đắn đối với hai người bọn họ.


Vì vậy, cô cuối cùng cũng quyết định, lặng lẽ giấu phần tình cảm đối với Tạ Phái Hiên vào trong lòng, chỉ cần thỉnh thoảng còn có thể đọc tin tức của anh từ báo chí, biết anh sống rất tốt rất hạnh phúc, như vậy cô cũng an tâm.


Ông trời thật sự đối xử với cô không tệ, mặc dù không để cho cô có cơ hội yêu Tạ Phái Hiên, nhưng lại một lần nữa đưa anh lại gần cô như vậy, để cho cô có cơ hội tự mình chăm sóc anh, coi như bọn họ có thể ở cùng nhau trong đoạn thời gian ngắn diênadanlưqđ ngủi này, cô cũng cảm thấy thỏa mãn.


Hiện tại cô chỉ hi vọng anh có thể nghe theo cô, sau khi xuất viện thì hãy bảo vệ thân thể của mình cho thật tốt, đừng làm cho những người yêu thương anh phải lo lắng.






Truyện liên quan