Chương 13
Mà Thì Nhược Huyên đang bị Bùi Thần Dật kéo đi cũng không dễ chịu gì.
Cô ngồi thẳng lưng trên ghế cạnh lái xe, cúi đầu thấp nhất có thể, nhưng thực ra cô cẩn thận len lén nhìn Bùi Thần Dật đang lái xe.
Bùi Thần Dật mới mua xe gần đây, lúc anh nói anh mua xe, trong lòng Thì Nhược Huyên thầm nghĩ, từ trước đến giờ anh ta không có ý định mua xe, đột nhiên mua xe, vì cô sao?
Sau khi cô đồng ý nấu cơm cho anh, mỗi tối họ đều tan làm cùng nhau, sau khi ăn xong, Bùi Thần Dật lại đưa cô về nhà, có khi trước lúc đi làm anh sẽ đợi dưới nhà cô, hai người cùng ăn sáng rồi đi làm.
Dạo này khoảng cách của họ gần hơn nhiều, điều này làm Thì Nhược Huyên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, họ có tính đang ở chung không?
Không phải cô chưa từng yêu, không phải không biết Bùi Thần Dật có cảm tình với mình, nhưng cảm tình này chứng tỏ Bùi Thần Dật thích cô sao? Thì Nhược Huyên không chắc chắn, hình tượng của cô trước mặt anh luôn không tốt, thật ra anh nhìn rất nhiều dáng vẻ bối rối của cô, cô như vậy, anh có thích không?
Nghĩ tới đây, cô lại len lén nhìn anh.
“Chột dạ à?” Sau khi kéo cô đi, Bùi Thần Dật vẫn nghiêm mặt, đột nhiên anh thản nhiên hỏi.
Thì Nhược Huyên lập tức nhìn thẳng phía trước, lấy tay sờ mũi: “Tôi có làm gì sai đâu.”
“Hử, thật sao?”
Xe rẽ ở chỗ quẹo rồi tiến vào bãi đậu xe, sau khi dừng xe, Bùi Thần Dật xuống xe, đi tới chỗ ngồi cạnh lái xe kéo Thì Nhược Huyên ra ngoài.
“Này, anh nhẹ tay chút không được à? Tôi tôi đau quá.” Thì Nhược Huyên bị anh nắm tay nên đi lại lảo đảo.
Dường như Bùi Thần Dật không nghe thấy, vẫn kéo cô đi, kéo cô đi thẳng vào thang máy.
“Này, ngang nhiên trốn không làm việc, mặc dù anh đã làm vậy nhiều lần, nhưng tôi là người thực hiện quy định nghiêm túc đó.” Thì Nhược Huyên nhắc nhở anh.
Bùi Thần Dật không nói gì, cũng không nhìn cô, nếu không phải anh vẫn nắm chặt tay cô, có lẽ mọi người xung quanh sẽ nghĩ anh không biết cô, là Thì Nhược Huyên chủ động tới gần anh.
Thì Nhược Huyên vốn không phải cô gái dịu dàng, chuyện tự độc thoại này làm cô tức giận, cô cố gắng hất tay Bùi Thần Dật ra, nhưng không nghĩ rằng Bùi Thần Dật còn nắm chặt hơn, căn bản cô không có cơ hội bỏ tay.
Cô thật sự nổi giận: “Anh buông tay tôi ra, tôi muốn đi làm, không muốn nói chuyện với tôi thì đừng nắm tay tôi, anh đúng là đồ thần kinh.” Cô không ngừng đẩy Bùi Thần Dật, nhưng Bùi Thần Dật lại ôm cô vào lòng, mặc kệ cô giày vò mình thế nào cũng không buông cô ra.
Đinh, cửa thang máy mở ra, Bùi Thần Dật kéo Thì Nhược Huyên ra khỏi thang máy, nhanh chóng mở cửa nhà, vẫn không buông tay cô ra.
“Này, anh……..”
Rầm, cửa được đóng lại, Thì Nhược Huyên còn chưa nói xong đã bị ép lên cửa, chưa kịp kêu đau, đôi môi đỏ mọng đã bị Bùi Thần Dật chiếm lấy rồi. Cô không hề phòng bị nên anh dễ dàng tiến quân thần tốc, cái lưỡi bá đạo quấn lấy lưỡi cô, tuỳ tiện, phóng túng xâm chiếm môi cô.
“Ưm, ưm……” Bây giờ Thì Nhược Huyên mới có phản ứng, tay đập mạnh vào lưng anh, xuống tay không lưu tình chút nào.
Hình như Bùi Thần Dật không cảm thấy đau, càng dán chặt vào cô hơn, dường như cả người đè lên cô, cánh tay vòng qua lưng ôm chặt lấy cô, kéo hạ thân cô kề sát vào hạ thân mình.
Sau lưng là chiếc cửa lạnh lẽo, nửa người dưới nóng bỏng quen thuộc, Thì Nhược Huyên bị núi băng biển lửa như vậy công kích không còn đường lui, cô sắp không thở nổi rồi.
Thừa dịp anh buông cô ra, Thì Nhược Huyên cố gắng mở miệng nói chuyện: “Đừng…….. Ưm……….” Chưa nói xong, cô đã phải chịu đựng làn sóng nhiệt tình tiếp theo của Bùi Thần Dật, anh đè nặng cô, thấy cô muốn đẩy anh ra, anh dùng hai chân mở rộng chân cô ra rồi chen vào giữa, để lửa nóng của mình lên chỗ mềm mại của cô.
Thì Nhược Huyên cảm thấy hông mình sắp bị anh bẻ gãy, toàn thân và cái đầu choáng váng của cô đã ý loạn tình mê từ nãy rồi, không còn giãy giụa nữa.
Bàn tay Bùi Thần Dật vén áo cô lên, nhanh nhẹn cởi khoá cài nịt ngực của cô, tay đặt lên ngực cô, cảm giác thô ráp ma sát nhẵn nhụi làm Thì Nhược Huyên lập tức hồi hồn, cô vội vàng chặn tay anh, mở to mắt nhìn anh, khuôn mặt vốn xinh đẹp đã bị dục vọng làm đỏ ửng, có sự mê hoặc khác thường.
Bùi Thần Dật dời khỏi môi cô, dùng lưỡi ɭϊếʍƈ cánh môi bị mình hôn sưng đỏ, sau đó hôn nhẹ.
“Lúc nãy tại sao nói nhảm với cậu ta lâu như vậy, tại sao không bảo cậu ta cút đi?” Anh hôn lên khoé miệng, cằm, tai đến vành tai, khẽ cắn vành tai cô rồi lại ɭϊếʍƈ, cảm thấy hài lòng khi thấy cô run nhẹ.
“Em………” Cô không thể nói được, thở hổn hển: “Anh ta còn chưa nói hết, em không thể ngắt lời…….”
Bùi Thần Dật hôn cổ cô, nghe cô nói vậy nên anh hôn mạnh lên cổ cô, lập tức có dấu hôn trên đó.
“Em muốn giữ hình tượng với cậu ta sao? Bình thường em luôn vừa cào vừa cắn lại đánh anh, tại sao thấy cậu ta lại ngoan như vậy?”
Trong lòng Bùi Thần Dật không nói nên lời, cô luôn đề phòng anh, không hoà nhã nhìn anh, tại sao lần này lại không làm vậy với Tào Thuỵ? Chẳng lẽ anh chưa đủ tốt với cô nên cô hay thay đổi thất thường, tráo trở bất thường ư?
Thì Nhược Huyên đánh mạnh tay anh, cô đâu có bạo lực như anh nói, chẳng lẽ hình tượng của cô trong mắt như vậy sao? Không thể nào, cô biết hình tượng mình trong mắt anh không đẹp lắm, nhưng không đến mức này chứ?
“Anh đừng quản em, anh không phải ba em, quản em làm gì? Em ngoan hiền trước mặt anh ta thì sao? Liên quan gì đến anh?” Dù sao hình tượng cô cũng không đẹp, cho xấu luôn, hừ.
Bùi Thần Dật giận quá thành cười, lá gan cô rất lớn, coi như anh giỏi nhịn đến đâu cũng không thể chịu cô khiêu khích lần nữa.
Bùi Thần Dật cởi hết quần áo cô, cúc áo bay tứ tung, Thì Nhược Huyên sợ hết hồn, vội vàng muốn kéo áo sơ mi lại, nhưng bị Bùi Thần Dật biết được, nắm chặt vai cô để da thịt cô dán lên người mình.
Anh ɭϊếʍƈ nhẹ lên cổ cô: “Em nói anh là gì của gì? Em sẽ để người khác nhìn cơ thể em, để người khác hôn em như anh, để người khác đối xử với em như vậy sao, hả? Anh cũng muốn biết anh là gì của em.” Anh cầm chặt cánh tay mềm mại của cô làm Thì Nhược Huyên kêu đau.
Cô bị anh hù sợ, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy, anh luôn dịu dàng với cô, không nói nhiều nhưng vẫn luôn ở bên cạnh cô, mặc kệ cô cáu kỉnh với anh, trèo lên đầu anh làm mưa làm gió, anh cũng chưa từng mắng cô, nhưng bây giờ cô rất sợ anh, cũng không dám chọc giận anh nữa, im lặng không nói lời nào.
Hốc mắt Thì Nhược Huyên hơi đỏ, đồng thời ở trong lòng tự trách, mình đúng là đứa ngốc, lúc nào cũng vậy, một chút uất ức cũng không chịu nổi. Cô hít mũi, quay đầu để anh không nhìn thấy nước mắt của cô.
Bùi Thần Dật thấy cô khóc lại cảm thấy ảo não, tại sao mình không nhịn được, biết rõ tình tình cô mạnh mẽ, chỉ cần anh dỗ ngọt cô, cô sẽ làm theo lời anh.
Trong lòng anh khẽ than thở, chỉ cần thấy cô, anh sẽ không bình thường.
Bùi Thần Dật hôn trán cô, lại hôn mặt cô: “Khóc cái gì?
Thì Nhược Huyên nghe giọng nói anh dịu dàng, lá gan cũng lớn hơn, mắt cô hồng hồng nhìn chằm chằm anh tố cáo: “Anh bắt nạt em.” Bùi Thần Dật vuốt má cô, nhắm mắt lại không nhìn mắt cô, ánh mắt cô sẽ làm anh không thể kiềm chế.
Thì Nhược Huyên ăn vạ, muốn anh đỡ cô, Bùi Thần Dật dùng sức đỡ cô ngồi xuống tại chỗ, để cô ngồi lên đùi anh.
Anh giữ eo cô, để cô sát vào mình, nghiêng tai ghé vào ngực cô, nghe tim cô đập: “Nhược Huyên, anh chưa đủ tốt với em sao?”
Những lời này khiến trái tim Thì Nhược Huyên đập chậm một nhịp, trời ơi, thật không thể trách cô đa tình, anh hỏi như thế, cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm.
Thì Nhược Huyên lấy hết dũng khí hỏi: “Bùi Thần Dật, anh đang ghen à?”
Vừa nói xong, người đang dán vào ngực cô run run, sau đó có tiếng cười nhẹ, cô bị cười như vậy nên lúng túng, đang muốn mắng anh câm miệng thì nghe thấy giọng nói trầm thấp nhưng vang dội: “Anh thật sự thất bại như vậy sao, bây giờ mới để em biết anh đang ghen?”
Tim Thì Nhược Huyên đập rất nhanh, chẳng lẽ ý anh giống như ý nghĩ của mình?
Bùi Thần Dật đặt tay lên gáy cô, để mắt hai người đối nhau, anh nhìn chằm chằm cô: “Chúng ta đã ở cùng nhau một thời gian, chẳng lẽ em không phát hiện cũng không cảm thấy gì sao?”
Ý anh là gì, đang giễu cợt cô ư?
Cô ấp úng nói, tiếng hơi bé: “Anh không nói, làm sao em… em biết mình có phải tự đa tình không?”
Bùi Thần Dật đè đầu cô xuống rồi bắt đầu hôn cô, hai tay Thì Nhược Huyên ôm chặt cổ anh, nhiệt tình hôn trả lại anh.
Sau hồi lâu, anh buông cô ra, dịu dàng nhìn cô, giọng nói mị hoặc: “Anh đã thích em từ lâu rồi, em biết không? Em có thích anh không?”
Khoé mắt Thì Nhược Huyên hơi hồng, yêu mị, hai gò má đã đỏ ửng như hoa đào, cô chủ động hôn lên môi anh, ôm chặt đầu anh, nhiệt tình dùng động tác để nói thay cảm giác trong lòng mình.