Chương 34: Người lạ mặt
Một bóng người mặc áo khoác màu tím dõi mắt nhìn theo chiếc xe của Lý Ngọc Vân, trong đôi mắt của hắn lóe lên vẻ sâu xa.
Lý Ngọc Vân cùng Trịnh Thúy Kiều đi lên lớp học thì cũng vừa lúc tiếng trống trường vang lên ba nhịp liên hồi. Lý Ngọc Vân vẫy tay chào từ biệt nàng rồi nhanh chóng chạy lên lớp học, khi hắn vừa ngồi xuống vị trí của mình thì liền bị một đám bạn họcvây xung quanh hỏi :
-" Hai ngày qua vì sao anh nghỉ học ? " Mỹ Hằng ở bên cạnh lên tiếng hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng. Trịnh Thúy Vân ở bên cạnh cũng gật gật đầu nhìn hắn, tuy rằng nhà nàng ở bên cạnh nhà hắn nhưng bình thường nàng đều phải đi học thêm, thành thử ra không có biết chuyện xảy ra giữa chị mình và Lý Ngọc Vân.
Lúc này Trần Nam cũng đi tới bên này , quan tâm hỏi han :
- Hai ngày cậu nghỉ có làm bài kiểm tr.a một tiết đó, tuần sau cậu xin phép cô giáo dạy toán làm bài kiểm tr.a lại đi ! Nhớ ôn bài cẩn thận, bài kiểm tr.a này rất khó đấy !
Lý Ngọc Vân khẽ mỉm cười, hắn nhìn mấy gương mặt của những người bạn thân này, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, hắn nói :
- Không sao ! Minh sẽ xin phép cô sau. Hai ngày qua, gia đình có việc gấp nên mình phải về quê, vì vậy không thể đi học được. Mình có điện thoại xin phép cô chủ nhiệm rồi, các bạn cũng đừng quá lo !
Hắn nói như thế nhưng trong lòng thầm nói : " Lát nữa phải nói lại với chị Kiều mới được , ài không khẻo lại làm chị ấy bực mình ! "
Mấy người nói chuyện một lúc thì Trịnh Thúy Kiều cũng bước vào lớp , học sinh trong lớp liền nhanh chóng chạy về chỗ ngồi và bắt đầu tiết học của mình.
Cho dù Lý Ngọc Vân cố gắng tạo bộ dáng cực kỳ chăm chú lắng nghe, nhưng giấc buồn ngủ cứ chợt ùa về làm cho mí mắt của y cứ nhắm xuống, không có chút tỉnh táo nào cả. Mỹ Hẳng ở bên cạnh khẽ thúc tay nhắc nhở hắn mấy lần, nhưng hắn không có phản ứng gì cả.
Trịnh Thúy Kiều ở trên bục giảng cũng chú ý tới việc này, bất quá nàng không có nhắc nhở mà tiếp tục giảng bài tiếp, giọng nói nhẹ nhàng truyền cảm rất nhanh đem theo kiến thức truyền vào trong trí nhớ của học sinh.
---------------
" Rầm ! "
Một bóng người tựa như lưu tinh lướt nhanh vào lớp học, trong tay của y cầm một cây tử trượng màu tím sẫm, trên hai đầu của trượng được gắn hai viên bạch ngọc tản ra những tia sáng trắng nhạt. Bóng người nhanh chóng lướt tới bên người Trịnh Thúy Vân, tử trượng của hắn vừa vặn đặt lên cổ nàng.
Động tác của hắn rất nhanh, khi Lý Ngọc Vân nhận ra sự khác thường thì mọi chuyện đã xảy ra, Lý Ngọc Vân liền vận dụng khinh công, thân hình hóa thành một làn gió nhẹ biến mất tại chỗ và nhanh chóng xuất hiện trước mặt người lạ mặt này. Như Ý Lăng hóa thành một thanh trường côn màu bạc, trường côn xuất ra mười tám chiêu mạnh mẽ tấn công tới trước người kẻ lạ mặt nọ.
Người lạ mặt cũng không dám đón đỡ thế công này của Lý Ngọc Vân, hắn cắp lấy Trịnh Thúy Kiều rồi lướt ra cửa lớp, thân mình phút chốc biến mất ở chân trời xa xa.
- " Mẹ nó ! " Lý Ngọc Vân không kìm chế được mà chửi một câu, hắn nhanh chóng niệm xong thần chú, phù trận màu xanh nhạt xuất hiện dưới chân đem hắn đuổi theo người lạ mặt nọ. Lý Ngọc Vân vừa đuổi theo vừa truyền tin tức về cho Tuyết Quân, dặn nàng nên đề phòng cảnh giác xung quanh nhà vì có thể người lạ mặt này có ý đồ mà đến !
Thân hình Lý Ngọc Vân biến mất cùng với phù trận màu xanh dưới chân, để lại những vẻ mặt ngơ ngác của đám bạn học trong lớp, hầu như không ai tin nổi những điều mình vừa nhìn thấy cả.
-----------
Người lạ mặt đem Trịnh Thúy Kiều đi tới một công trường bỏ hoang cách trường học không xa liền dừng lại. Trịnh Thúy Kiều được hắn buông ra, nàng liền nhanh chóng chạy ra xa thoát khỏi khống chế của người lạ mặt này. Nhưng hình như hắn không có để ý tới hành động của nàng, hắn vẫn đứng lặng yên tại đó, tử trượng trong tay chốc chốc lập lòe ánh sáng.
Vài phút sau, một phù trận xanh nhạt xuất hiện kế bên Trịnh Thúy Kiều, bóng hiện Lý Ngọc Vân lướt ra khỏi không gian thông đạo. Hắn nhìn thấy Trịnh Thúy Kiều không có gì thương tổn nên cũng thầm thở phào một cái, sau đó liếc mắt nhìn sang người thần bí nọ :
- " Ngươi dẫn ta ra đây có việc gì ?! " Lý Ngọc Vân lên tiếng hỏi.
Người lạ mặt nọ xoay người lại, trên gương mặt anh tuấn nở một nụ cười sáng lạn, hắn nhìn Lý Ngọc Vân hồi lâu rồi nói :
- " Cậu bé, cậu quen với cha của ta sao ? "
- " Cha của ông à ? Không quen ! " Lý Ngọc Vân trả lời cộc lốc, hắn không biết mục đích của đối phương là gì nên không dám nói ra sự thật, lỡ như người này là người Org phái đến thì thật sự rất nguy hiểm.
- " Cậu đừng giấu diếm ta, mới vừa rồi cậu thi triển pháp thuật chính là sở học của ông, trên đời này không ai có thể sáng tạo ra như thế cả ! Cậu gặp cha ta ở đâu ? Ông còn khỏe không ? Xin cậu đấy, nói rõ cho ta đi ! " Giọng nói của người lạ mặt có chút cầu xin.
- " Xin lỗi, cái gì pháp thuật của cha ông tôi không biết. Pháp thuật này là do tôi học được từ trong bí kíp, coi như cha ông có sống trên đời này chắc cũng không biết được đâu ! Xin lỗi nhé, ông tìm nhầm người rồi . Tôi đi đây ! Bái bai "
Lý Ngọc Vân lạnh nhạt trả lời, sau đó hắn nắm lấy tay Thúy Kiếu bước lên phù trận màu xanh, thân hình cả hai người lóe lên rồi biến mất.
Người lạ mặt chỉ cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt bắn ra tia sáng tán thưởng . Tay trái khẽ vung tử trượng một cái, thân hình của hắn liền hóa thành một tia sáng màu tím lướt đi.
----
" Cậu nhỏ vận dụng phép mầu khá lắm ! Rất tiếc , vẫn chưa đạt tới trình độ của cha ta trước kia. " Giọng nói của người lạ mặt vang bên tai Lý Ngọc Vân. Sau đó đường hầm không gian chợt biến mất, hai người Lý Ngọc Vân cũng vì thế mà mất thăng bằng rớt xuống phía dưới.
Nhưng Lý Ngọc Vân nhanh chóng động ý niệm, tức thời Như Ý Lăng thoát ra trong ngực của hắn tạo thành một tấm đệm phía dưới, giảm tốc độ rơi xuống của cả hai.
Lý Ngọc Vân ôm chặt eo Thúy Kiều đáp xuống đất, cũng nhờ có Như Ý Lăng nên lực phản chấn không quá lớn, chứ nếu không thì cả hai người đều thành đống thịt rồi. Đúng lúc này, một tia sáng màu tím từ phía đằng xa bắn nhanh tới, sau đó thân hình người lạ mặt xuất hiện trước mặt cả hai, y dừng bước mỉm cười nhìn Lý Ngọc Vân, tán thưởng nói :
- Khá đấy, mảnh vải kia rất đặc biệt, tựa hồ là vật phẩm không tệ ! Bây giờ cậu có thể nói chứ ?!
Lý Ngọc Vân thầm hô không xong, tên này còn mạnh hơn cha vợ của mình nữa. Mà tựa hồ hắn tự nhận là con của ông ta, vậy không lẽ là anh của Tuyết Quân sao ? Đầu óc Lý Ngọc Vân xoay chuyển nhanh chóng, sau đó liền mỉm cười nói :
- Ông anh nói ai là cha mình ?
Người lạ mặt nọ cũng không trách Lý Ngọc Vân đa nghi, hắn vung tay biến ra một bộ bàn ghế rồi ngồi xuống, đưa tay ra hiệu cho hai người Lý - Trịnh xong hắn liền từ tốn đáp :
- Cha của tôi tên là Lệ Trung Tín. Tôi nghĩ cậu cũng rõ rồi chứ, cha mẹ của tôi đã mất tích rất lâu, cho dù chúng tôi cố gắng ra sức tìm kiếm nhưng cũng không thể nào tìm thấy được .... Ài.
Y nói tới đây liền thở dài một hơi. Lý Ngọc Vân cảm thấy lời nói của y có vài phần đáng tin, Trịnh Thúy Kiều ở bên cạnh cũng có suy nghĩ như vậy, nàng liếc mắt nhìn sang hắn hỏi xem ý của hắn thế nào ? Lý Ngọc Vân khẽ lắc đầu một cái, sau đó hắn nói với người lạ mặt :
- Vậy đi, tôi sẽ cố gắng tìm kiếm người thân của anh, khi nào tôi tìm ra thì sẽ liên lạc với anh ! Anh thấy sao ?
Lý Ngọc Vân lại không nói thật lòng. Thật sự hắn không tin tưởng người này lắm, vì nếu như hắn là anh của Tuyết Quân thì sao lại bỏ mẹ con nàng tự sinh sống, hắn không để ý tới em gái của mình phải sống trong cảnh khốn khó hay sao ? Có thể có chuyện khúc mắc gì xảy ra giữa hai người, nhưng cũng tới mức bạc tình như thế, cả em gái mình mà cũng không đi tìm. Bây giờ tự nhiên xuất hiện, nói muốn tìm kiếm cha mình ?! Hỏi trên đời có mấy ai tin tưởng !
Lý Ngọc Vân nói xong liền khiến cho ánh mắt người lạ mặt nó lóe ra tia sáng kỳ lạ, nhưng y cũng lịch sự mỉm cười, đưa ra số điện thoại di động rồi đứng dậy tiễn hai người. Lý Ngọc Vân thuận tiện đem mảnh giấy bỏ vào túi, hắn nắm tay Trịnh Thúy Kiều vận khinh công đi trở về.
Trịnh Thúy Kiều nằm trong lòng của hắn, khẽ hỏi :
- Sao cậu không nói cho người nọ biết chứ ? Cậu nghi ngờ y ?!
Lý Ngọc Vân gật đầu, gương mặt có chút thâm trầm. Hắn nhanh chóng phi thân tới một mái nhà khá bí ẩn, rồi dùng phép thuật biến mất.
-----------------
Người lạ mặt nhìn theo bóng dáng hai người Lý - Trịnh khuất xa xa, ánh mắt liền trở nên hung tợn, đôi tròng mắt màu vàng bình thường liền biến đổi thành một màu đỏ yêu dị, toát ra tia hung ác lẫn hưng phấn.
- Làm tốt lắm EZ, khặc khặc, không ngờ tên Lệ Trung Tín lại có thể phục hồi lại được . Khặc khặc, nhiệm vụ hiện giờ của minh là tìm và diệt hết tất cả những pháp sư còn sống sót, trước tiên là người nhà của mình đi. Khặc khặc, ta rất thích nhìn thấy cảnh anh giết em, cha giết con ... Khặc khặc ... !
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai người lạ mặt, gương mặt của hắn thống khổ vặn vẹo liên hồi, tựa như đang muốn kháng lại mệnh lệnh kinh người này
- Khặc khặc ... Đừng phí sức nữa, nhanh chóng thi hành nhiệm vụ ! Nếu không, khặc khặc .... ngươi biết rồi đó ...
Giọng nói biến mất , để lại trên mặt đất một người đang đứng run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất vậy.