Chương 57: Ma Vương là em rể !
Trời về khuya, từng áng mây trắng xóa trôi lập lờ trên hòn đảo thần tiên này. Phía trên một đám mây trắng to lớn nọ, có một người thanh niên đang ngồi xếp bằng trên đó, xung quanh hắn được bao phủ bởi một tầng sương nhàn nhạt.
Người này không phải là ai xa lạ, chính là Lý Ngọc Vân.
Lý Ngọc Vân đang chìm đắng trong việc tu luyện tâm pháp Vô Sương Quyết nhằm nhanh chóng chữa trị thương tổn của bản thân mình. Rất nhanh, hai dòng khí nóng và lạnh trong cơ thể của hắn liền chạy tới khắp nơi chữa trị từng đường kinh mạch bành trướng và tắt nghẽn. Hai luồng khí một nóng một lạnh di chuyển nhanh chóng trong cơ thể tạo nên một lực hút mạnh mẽ, hấp thu luồng năng lượng từ trong không gian.
Từng luồng không khí từ trong không trung lần lượt lưu chuyển tới nơi này và nhanh chóng bị cơ thể của Lý Ngọc Vân hấp thu toàn bộ, bằng mắt thường có thể thấy rõ miệng vết thương từ trên thân thể của hắn đang khép lại, sau đó liền hình thành một lớp da non.
Linh hồn của Ma Vương trôi lơ lửng ở gần đó, lúc này là trời đêm nên linh hồn của hắn có thể tự nhiên đi ra khỏi thân thể của Lý Ngọc Vân, để cho hắn bắt đầu vận công chữa trị thương tổn. Ma Vương tồn tại dưới dạng linh hồn, nên hắn không cần trị thương gì cả, chỉ cần ngồi nghỉ một chút là phục hồi lại được ngay thôi. Vả lại, lúc này đã qua thời gian yếu đuối sau khi dùng bí pháp Thiên Ma Giải Thể, nên có thể nói thực lực của hắn lúc này mạnh bằng mấy người Lôi Long, Lệ Thiên Thành.
Ma Vương nhìn dòng sương trắng mờ nhạt lưu động xung quanh cơ thể Lý Ngọc Vân, khóe mắt liền lóe ra thì kỳ lạ, thầm nói :
- Thằng nhóc này hình như đang tu luyện một loại tâm pháp của tên khùng năm vạn năm trước thì phải ?! Mà không giống, tên khùng ấy đâu có thu nhận ai làm đồ đệ đâu ? Cho tới khi ch.ết cũng không có ai đi thăm hỏi hắn nữa là.
Đúng vào lúc này, có một phù trận nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh Ma Vương , sau đó hai bóng người phụ nữ bước ra. Hai người này chính là chị em Tuyết Quân - Tuyết Sa. Tuyết Quân lo lắng cho sự an toàn của Lý Ngọc Vân nên nàng muốn đi canh chừng cho hắn, Tuyết Sa thì hiếu kỳ với người thanh niên này, không hiểu vì sao hắn lại có thể đánh cắp trái tim của chị gái mình như thế. Vì vậy nàng cũng đi theo tới đây.
Vừa lên tới trên đám mây, Tuyết Quân liền thấy một bóng hình lúc mờ lúc tỏ đang đứng bên cạnh Lý Ngọc Vân, nàng giật mình tưởng y là người xấu nên chuẩn bị ra tay tấn cống. Nhưng mà người nọ vừa thấy nàng liền lướt tới, hắn giang hai tay ra nói :
- Đừng gây tiếng động, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện. Hắn đang trong giai đoạn quang trọng nên cần phải tuyệt đối yên tĩnh.
Tuyết Quân thấy người này không có ý xấu nên cũng gật đầu, sau đó cả ba người nhẹ nhàng đi tới một chỗ cách Lý Ngọc Vân không xa, Tuyết Sa vung quyền trượng biến hóa ra một bộ bàn ghế rồi ngồi xuống. Nàng nhìn bóng người hư ảo này cảm thấy có chút quen thuộc.
Linh hồn Ma Vương cũng làm bộ dáng ngồi xuống ghế, bất quá vì hắn là linh hồn nên không thể tiếp xúc với vật thể nên thân hình của hắn liền xuyên qua cái ghế, dáng vẻ có chút khá khôi hài. Ma Vương có chút lúng túng, rồi hắn khẽ vận ma nguyên lực của mình ngưng tụ linh hồn thành một thực thể, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Ha ha, bổn Vương lâu quá chưa ra bên ngoài nên có chút không quen ! Thật ngại ngùng mà .
- Không có gì đâu ! Tuyết Quân mỉm cười nói, " Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, lúc sáng có chút thất lễ mong anh bỏ qua !
Ma Vương khoát tay, cười nói :
- Ha ha ! Bổn Vương xưa nay không bao giờ ăn xong cắp đít mà đi cả. Huống chi thằng nhỏ kia cũng có ân cứu mạng bổn Vương ra, cứu mấy người chẳng qua là chuyện báo đáp hắn mà thôi.
Tuyết Sa ở bên cạnh nghe như thế liền sầm mặt lại, nàng vận còn hận một đòn của hắn đánh trọng thương Băng Phượng của mình, bất quá vì có chị mình ở đây nên không tiện phát tác mà thôi. Tuyết Quân thấy vậy khẽ nắm lấy bàn tay em của mình, nàng mỉm cười một cái rồi nói :
- Ma Vương không biết xưng hô như thế nào ? Không lẽ cứ gọi là Ma Vương mãi sao ?
Ma Vương hơi nghiêng đầu nhíu mày suy nghĩ, sau giây lát liền lắc đầu nói :
- Bổn Vương không nhớ ?! Chỉ biết mình là Ma Vương mà thôi. Những chuyện trước kia rất khó nắm bắt, giống như bị một mảng sương mù che đi vậy ! Hà, thôi cứ gọi là lão Ma đi ... Sau này ta có tên rồi tính sao !
- Hừ ! Cũng do ăn ở mà thôi !
Tuyết Sa ở bên cạnh được cơ hội châm chọc hắn. Ma Vương không phản bác lại mà chỉ nhún nhún vai, nói :
- Chắc thế, xưa kia bổn Vương tung hoành trong tình trường, trái ôm phải ấp nhiều không kể xiết. Ha ha ... Ngay cả ba ngàn phi tần của hoàng đế đại Tống cũng bị ta chơi tất ... Ách, sao lại đánh bổn Vương !
Ma Vương đang hứng chí kể lại sự tích khi xưa của mình thì bị một cú đấm khá mạnh đấm thẳng tới người mình, hắn nhanh chóng lướt mình ra xa , phẫn nộ nói. Tuyết Sa ở bên cạnh cảm thấy vừa tức vừa thẹn, nàng vung quyền trượng chuẩn bị nhào vô ăn thua đủ với tên khốn này. Nhưng mà Tuyết Quân ở cạnh bên đã nhanh chóng kéo em mình lại, nhẹ nhàng khuyên :
- Em đừng nóng nảy nữa, Ma Vương chỉ kể lại việc xưa của hắn mà thôi. Dù sao cũng đâu có liên quan tới chúng ta đâu.
Rồi quay sang nói với linh hồn Ma Vương :
- Lão Ma cũng đừng trách em gái của tôi, nàng có chút nóng nảy vì rất ghét đàn ông. Ngoại trừ anh trai tôi ra thì tất cả đàn ông nàng đều căm thù cả.
Ma Vương không nói gì cả, nhưng ánh mắt của hắn có chút đau khổ, cũng không rõ vì điều gì nữa. Không khí phút chốc trở nên trầm lắng xuống. Tuyết Sa cảm thấy có chút ngột ngạt nên mở miệng phá tan bầu không khí này :
- Hình như không khí chung quanh đang di chuyển tới đây ?!
Tuyết Quân gật gật đầu, nói :
- Là do Ngọc Vân tạo ra, anh ấy đang hấp thu năng lượng tự chữa trị cho cơ thể của mình. Chỉ cần khoảng hai ba đêm là có thể phục hồi như ban đầu rồi !
- Lợi hại như vậy sao ?
Hai người Ma Vương cùng Tuyết Sa đồng thanh hô, sau đó cả hai nhìn nhau bật cười một cái. Tuyết sa thấy Ma Vương bật cười liền ngơ ngác, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm gương mặt của hắn, nhất là nụ cười tiêu sái không thể nào khác biệt được.
- Ngươi .... Anh ... là anh sao ?!
Giọng nói của Tuyết Sa có chút run run, nàng vươn tay như muốn chạm vào gương mặt của lão Ma.
Khóe miệng Ma Vương có chút run rẩy, sau đó hắn liền nhanh chóng lướt ra xa, không cho nàng cơ hội tiếp cận mình.
- "Là anh .... ! " Tuyết Sa nghèn nghẹn bật thốt, thân hình của nàng hóa thành một tia chớp đuổi theo linh hồn Ma Vương, bóng hình cả hai đều chìm khuất trong màn đêm. Tuyết Quân hơi sững sờ, thầm nói :
- Không ngờ .... lại là em rể !
Tuyết Quân không biết em gái mình đã cưới ai, bởi lẽ lúc nàng ra khỏi nhà thì Tuyết Sa vẫn là một cô gái hiếu động không hiểu chuyện, bây giờ gặp lại trở thành mẹ của năm người con ưu tú . Tuyết Quân đã hỏi em gái mình vài lần, nhưng nàng không nói cha mấy đứa nhỏ là ai ?! Nàng không truy hỏi nhiều mà chỉ dặn dò, sau này phải đem cha con tới cho nàng gặp mặt. Dù sao chị cũng phải lo lắng cho em mình chứ !
Tuyết Quân lắc đầu xua tan ý nghĩ trong đầu, nàng nhẹ nhàng cất bước tới bên cạnh khối cầu băng đang bao phủ lấy Lý Ngọc Vân, khẽ nói :
- Sau này, chúng ta sẽ mãi mãi là một gia đình !