Chương 59: Chăm sóc

Trong phòng của mình, Tuyết Quân đã thiết lập xong một phù trận khổng lổ trên vách tường, sau đó nàng lẩm bẩm một hồi thần chú khó hiểu. Chỉ thấy phù trận trên vách từ từ phát sáng theo nhịp niệm của nàng, cho tới khi ánh sáng chói lòa như ánh mặt trời thì câu thần chú cũng niệm xong.
- Soẹt !


Phù trận từ từ chuyển động, bắn ra một tia sáng trắng tinh vào không gian. Tức thì không gian bị rung lắc dữ dội, sau đó một con đường ánh sáng nối thông với một không gian khác. Bên kia con đường là một căn phòng ngủ, có một người con gái đang ngồi thẫn thờ trên giường. Nàng này cũng bị ánh sáng của con đường khiến cho giật mình, sau đó hoảng sợ lùi vào trong góc tường, hai tay của nàng nắm chặt lấy mặt dây chuyền trên cổ mình.


- Em Kiều, đừng hoảng sợ, chị là Tuyết Quân.
Giọng nói của Tuyết Quân từ bên trong truyền tới, gương mặt Trịnh Thúy Kiều liền giãn ra, không còn căng thẳng như trước nữa. Nàng thở dài một hơi rồi nói :
- Chị Tuyết Quân không có việc gì chứ ? Còn Ngọc Vân đâu, cậu ấy ra sao rồi ?


- Ngọc Vân đang chữa thương, chắc vài ngày nữa sẽ lành lặn lại, em cũng đừng quá lo lắng. À, bé Minh Khôi đâu rồi em ? Nó có ăn uống được không, chị sợ nó ngại em nên không dám ăn, ảnh hưởng tới sức khỏe.
Giọng nói của Tuyết Quân lộ ra sự quan tâm của mẹ dành cho con. Thúy Kiều mỉm cười nói :


- Chị đừng lo, em sẽ chăm sóc cháu nó như con của mình vậy. Hi hi, cháu nó thích em lắm, bây giờ đã đi ngủ rồi, chị có cần em gọi cháu dậy nói chuyện không ?
- Vậy phải nhờ em nhiều rồi.


Tuyết Quân rất cảm kích Thúy Kiều, dù sao thì người con gái này cũng dành thời gian chăm sóc con của mình, mình không cảm ơn họ là chuyện không đúng.
- Chúng ta là chị em mà, chị đừng khách sáo như vậy chứ ! Hi hi.


available on google playdownload on app store


Thúy Kiều cười cười, nheo mắt nói. Sau đó hai người nói chuyện phiếm vài câu với nhau liền cúp máy, à không là cắt con đường ánh sáng.


Do sự kiện bắt cóc nên ban giám hiệu trường trung học NCT quyết định cho tất cả học sinh, cán bộ, công nhân viên nghỉ học một tuần để cơ quan chức năng tiến hành điều tr.a vụ việc. Tuy nói là điều tr.a chứ thật ra cũng không điều tr.a được gì, bởi lẽ vụ án này đã chuyển giao cho Ám Kiếm cả.


Một tuần được nghỉ học đối với học sinh chính là một món quà vô giá, có mơ cũng không bao giờ có. Ngày hôm nay, Thúy Kiều dẫn bé Minh Khôi đi đến các khu vui chơi giải trí trong thành phố. Bé Minh Khôi tính tình hoạt bát đáng yêu, cậu đối với cái gì cũng nảy sinh thích thú, nhưng chơi được vài lần liền chán đòi đi về. Vì thế, hai cô cháu dẫn nhau đi khắp nơi, từ sở thú tới đầm sen, suối tiên.


- Cô ơi, hôm nay chúng ta đi đâu chơi bây giờ ?!
Vẻ mặt của bé Minh Khôi có chút buồn bã, mấy ngày qua nó chơi cái gì cũng chán cả, nên đối với chuyện đi chơi thế này cũng không còn bao nhiêu hứng thú với nó. Thúy Kiều nhăn mày nhìn cậu bé một cái, sau đó lắc lắc đầu nói :


- Cô cũng không biết đi đâu nữa ? Hay hôm nay hai cô cháu ở nhà xem ti vi đi nhé, con có chịu không ?
- Vậy cũng được ! Bé Minh Khôi có chút bất đắc dĩ nói, nhưng sau đó ánh mắt của nó sáng rực lên tựa hồ tìm ra một điều gì rất là thú vị vậy.


- Vậy cháu lên phòng xem ti vi đây ! Bé Minh Khôi nhanh chóng nói một câu rồi phóng chạy về phòng của mình, bỏ mặt Thúy Kiều ngồi thu lu dưới ghế sa-lon trong phòng khách.


" Đúng là con nít quỷ ! " Thúy Kiều oán thầm một cái, sau đó khó nhọc đứng lên, nàng đưa tay vỗ vỗ lưng vài cái rồi đi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa cơm trưa. Mấy ngày nay nàng dọn hẳn qua sống chung với nhà Lý Ngọc Vân, tuy rằng mẹ nàng có hỏi nhưng nàng chỉ đáp rằng Lý Ngọc Vân đi làm xa, nên nhờ nàng trông chừng nhà mà thôi.


-------------
-" Mày nói con nhỏ đó ở đây à ? " Người thanh niên đeo kính nhỏ giọng nói với một người bên cạnh. Sau lưng của hắn có khoảng năm, sáu tên côn đồ vẻ mặt hung hãn.


- " Dạ đại ca, theo điều tr.a của em thì con nhỏ đó cùng với đứa bé sống trong căn nhà này. Đại ca, để bọn này xông vào .... " Người này đưa tay ngang cổ, trong ánh mắt của hắn lóe ra tia ɖâʍ tà, khóe miệng nhếch lên một cái cực kỳ đáng khinh.


Người thanh niên đeo kính đen nhíu mày lại, sau đó lắc lắc cổ tay rồi nói :
- " Không, tụi mày xông vào dàn cảnh để tao ra tay ! Nhớ kỹ, phải dàn cảnh cho tốt thì mới gây được ấn tượng mạnh. "


- " Dạ đại ca, tui mày đi ! " Người nọ gật đầu sau đó vung tay với mấy tên du côn phía sau, bảy người nhanh chóng đi tới cửa nhà Lý Ngọc Vân.
Người thanh niên đeo kính đen nhìn theo, trên khóe môi hiện ra nụ cười ɖâʍ đãng.
- Ha ha ! Rồi đây em cũng nằm trong tay của ta mà thôi !
------------


Bé Minh Khôi chạy lên phòng của mình nhưng nó không bật ti vi xem phim mà chạy tới tủ quần áo, tìm lấy một bộ đồ siêu nhân mà chú tốt bụng mua cho nó hồi trước. Đây là một bộ đồ siêu nhân đang thịnh hành bây giờ, siêu nhân cuồng phong.


Bé Minh Khôi mặc xong bộ đồ, đội cái nón siêu nhân lên xong liền vung tay múa chân, hét lớn :
- Bọn ác quỷ mau mau đền mạng ! A, siêu nhân đỏ xuất hiện đây.


Thân hình của bé theo tiếng hét liền từ từ biến mất, sau đó liền mất hẳn trong phòng. Từ bên ngoài cửa sổ, một tia sáng màu đỏ vụt bay ra rồi biến mất trong khu phố.
------------
Kinh koong ! kinh koong !


Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Thúy Kiều nhanh chóng cởi chiếc tạp dề rồi đi ra ngoài mở cửa. Khi nàng vừa mở cửa thì cảm thấy đầu óc choáng váng, năm người lạ mặt đầu bịt kín xông thẳng vào nhà, một người nhanh chóng tóm lấy cổ của nàng, con dao bấm sắc bén kề lên má nàng. Người này trầm giọng nói :


- Cô em, biết điều thì đừng có kêu lên, bằng không thì ... hắc hắc ...
Hắn nói xong liền dí sát con dao vào mặt nàng khiến cho nàng hoảng hốt, nhưng nàng không sợ hãi tên cướp mà bình tĩnh nói :
- Mấy người muốn gì ?! Nhà của tôi không có tiền cho mấy người đâu !


- Ha ha... chúng ta chỉ muốn cô thôi ! Ha ha .... vào nhà rồi nói chuyện vui vẻ trên giường nhé ! ha ha ..
Đám người lạ mặt cười lên bỉ ổi, sau đó bọn chúng túm lấy Thúy Kiều, lôi nàng đi vào trong nhà rồi khóa cửa lại. Tên cầm đầu vung mạnh nàng xuống sa lông, sau đó cười lên hô hố :


- Ôi choa ! Cô em không sợ ư ? Vậy càng tốt, lát nữa bọn ta sẽ cho cô em sảng khoái sung sướng, đúng không tụi bây ! Ha ha .
- Nói xong chưa ? Nếu không còn gì để nói thì mời mấy người ra khỏi nhà ngay !
Thúy Kiều quát lên một tiếng, sau đó nàng nhanh chóng đặt tay lên mặt dây chuyền, truyền tin tới cho Lý Ngọc Vân.


- Hô hô ! ha ha ... Cô em xinh đẹp đừng hung dữ như thế, lại đây với anh nào. Ha ha ... đảm bảo cô em sẽ sung sướng không bao giờ rời xa anh nữa đấy ! ha ha .


Tên lạ mặt cười ɖâʍ đãng, sau đó hắn vươn tay kéo áo của Thúy Kiều, nhưng nàng nhanh chóng tránh được rồi vung tay đẩy văng hai người bên cạnh ra, rồi chạy lẹ lên trên lầu. Nàng vừa chạy vừa truyền tin với Lý Ngọc Vân :
- Ngọc Vân, mau về nhà ngay, có mấy người lạ mắt xông vào nhà....
-----------


Trên một đám mây, có một khối băng đang từ từ nứt vỡ.
- Oành !
Khối băng nổ tung ra từng mảnh nát vụn, một bóng người trần truồng phóng vụt lên trời cao.
- Ha ha ... Lướt gió tung mây ! Ha ha ....


Lý Ngọc Vân cười lên sảng khoái, sau đó hắn nhận lấy tin nhắn của Thúy Kiều truyền cho mình nên tức giận, vẻ mặt của hắn đanh lại sau đó phi thân xuống dưới hang động.
- Tuyết Quân ! Anh phải về nhà gấp, trong nhà có chuyện. Em cùng mọi người thu xếp đi nhé.


Lý Ngọc Vân lướt vào trong phòng của Tuyết Quân, nhanh chóng dặn dò nàng một câu rồi lóe lên biến mất trong phù trận màu xanh thẫm dưới chân. Tuyết Quân đang ngồi nói chuyện với em gái mình thì thấy Ngọc Vân trần truồng xông vào liền giật mình, nàng còn tưởng hắn nảy sinh ham muốn nên chạy tới phòng của mình vì vậy trong lòng cực kỳ khẩn trương, lại có chút chờ mong.


Nhưng sau khi hắn nói một câu xong rồi chạy mất lại khiến cho nàng hụt hẫng, khẽ hừ một tiếng oán trách : " Hừ, có gì mà chạy đi nhanh như vậy chứ ? Tôi còn chưa kịp .... "
- Ha ha ! Coi vẻ mặt của chị kìa . Tuyết Sa ở bên cạnh nở nụ cười châm chọc.






Truyện liên quan