Chương 63: Ẩn ý
Trong đêm qua, Lý Ngọc Vân hoàn thành bước đột phá lên tầng thứ ba của tâm pháp và thành công vượt qua cửa thứ thách thứ ba mà Kim Nhi lập trình trước đó. Lý Ngọc Vân cũng học được vài bộ võ công mới, như ám khí Băng Phong Châm, ngưng tụ hơi nước trong không khí thành những mũi châm nhỏ sắc bén. Băng Phong châm gặp máu sẽ bị hòa tan, không để lại chút dấu vết nào cả. Giết người vô hình vô ảnh, rất thích hợp cho việc ám sát.
Ngoài ra còn có một bộ tâm pháp gia tăng thực lực trong nháy mắt, gọi là Hoán Ma Kinh. Có thể khiến cho người luyện võ kích hoạt tiềm lực trong cơ thể lên hai trăm phần trăm, nhưng hạn chế duy nhất là khiến tâm trí lâm vào điên cuồng, có khi mất đi cả trí nhớ. Người khi vận hành Hoán Ma Kinh sẽ lâm vào tình trạng Ma Hóa, cuồng sát , có thể trở thành một Ma Vương khát máu.
Lý Ngọc Vân suy nghĩ rất kỹ mới quyết định chọn học loại công pháp tà môn này, bởi vì hắn tự tin vào Vô Sương Quyết có thể ổn định tâm thần của mình, sẽ không gây ra những chuyện đáng tiếc gì cả.
Ngoại trừ võ công ra, thì những kiến thức về cơ khí , áo giáp robot hắn cũng học sơ qua, và cũng tự chế tạo lại Như Ý Lăng mà lần trước bị hư do đánh với Tử Thần. Lý Ngọc Vân cảm thán học nhiều thật tốt, hắn muốn chế tạo nhiều áo giáp kiểu người Sắt cho người thân, nhưng sau đó bác bỏ ý tưởng này đi. Bởi vì chế tạo thứ đó rất tốn tài nguyên, công sức cũng như các nguyên tố quý hiếm. Đòi hỏi máy móc và kỹ thuật cực cao, đối với Lý Ngọc Vân hiện giờ cũng chưa thể làm ra được mấy thứ đó, thành thử ra hắn bỏ đi ý nghĩ này đi. Nếu như có Kim Nhi thì còn có thể nhờ nàng làm giúp, chứ bản thân hắn bó tay rồi.
Lý Ngọc Vân thu công tỉnh lại là trời vừa sáng, hắn cảm thấy năng lượng trong cơ thể cực kỳ mạnh mẽ có thể phá tan mọi thứ xung quanh. Nếu bây giờ gặp lại tên Tử Thần kia, Lý Ngọc Vân tự tin không đánh thua hắn, hoặc chí ít có thể bỏ chạy được.
Lý Ngọc Vân mang theo tâm tình vui vẻ đi xuống dưới lầu, hắn ghé vào phòng của mình xem xét cô gái ngày hôm qua ra sao rồi, phát hiện lúc này nàng đã tỉnh lại và đang trò chuyện với Thúy Kiều. Coi bộ hai nàng rất ưng ý nhau, Thúy Kiều là người biết cách nói chuyện nên dễ gây thiện cảm, cả hai thấy Lý Ngọc Vân bước vào liền dừng cuộc bàn tán, cô gái có chút sợ hãi nhìn hắn, lí nhí nói :
- Cảm ... cảm ơn !
Hắn nhìn nàng một cái rồi ngồi xuống cái ghế cạnh đó. Thúy Kiều liền nói :
- Em ấy gọi là Lài, là cô gái tội nghiệp, cha mẹ mất sớm nên anh cũng đừng làm cho cô nàng sợ.
- "Ừ ! " Lý Ngọc Vân gật đầu, hắn nhìn sắc mặt của cô gái đã khá hơn rất nhiều nên cũng yên tâm, rồi nói :
- Chắc chị Kiều cũng nói với cô rằng tôi là ai rôi chứ ? Tôi cũng không vòng vo nữa, chỉ hy vọng cô kể lại vụ việc ngày hôm qua, nhất là cậu bé mà cô gặp phải.
- Tôi ....ngày hôm qua tôi đi làm như mọi hôm, nhưng gặp phải bốn tên khốn kia, bọn chúng muốn tôi vào phục vụ cho bọn chúng. Tôi không chịu nên bỏ chạy, liền bị bọn chúng chặn lại, dùng vũ lực kéo tôi đi vào. Đúng lúc này, có một cậu bé xuất hiện cứu tôi, và hai người chúng tôi đi khỏi Hùng Vương Plaza. Tôi muốn hỏi nhà cậu ở đâu để đưa về nhà, thì cậu không trả lời mà muốn tôi dẫn đi chơi. Tôi đành chịu theo ý em nó, dẫn tới một siêu thị cạnh đó.
Rồi sau đó, có một người đàn ông xuất hiện, hắn rất đáng sợ .... giọng nói của hắn như ma quỷ vậy ... tôi ... lúc đó tôi .... không nhớ gì cả. Cậu bé cố gắng chống trả hắn nhưng không được, hắn như ma quỷ vậy, thân hình lúc ẩn lúc hiện ... Tôi sợ quá nên ôm lấy cậu bé va bỏ chạy .
Tôi chỉ biết mình cố gắng kéo cậu bé chạy trốn, tôi chạy mãi ... chạy mãi ... chạy tới lúc không còn sức lực gì cả liền té ngã .
Hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi ... hắn cười ghê rợn rồi vung tay giật lấy bé Minh Khôi, tôi hốt hoảng la lên, hy vọng có người cứu giúp nhưng không kịp, rồi sau đó bầu trời tối sầm ... tôi hôn mê cho tới khi tỉnh lại thì gặp chị Kiều ... "
Thúy Kiều cùng Lý Ngọc Vân nhíu mày lại, hắn không rõ người kia là ai nhưng nghe cô gái kể thì có thể là người Org. Người Org ra tay bắt cóc Minh Khôi, không lẽ bọn chúng muốn tìm ra Tuyết Quân ?!
Lý Ngọc Vân bóp trán suy nghĩ, hắn không rõ mục đích đối phương muốn làm gì. Nếu như bắt cóc để đối phó Tuyết Quân , thì hẳn ngày hôm qua bọn họ phải liên lạc rồi chứ, đằng này trải qua gần mười tám giờ vẫn không có động tĩnh gì, chuyện này có chút kỳ lạ.
Thúy Kiều không muốn phá tan sự suy nghĩ của hắn, nàng nhẹ nhàng vỗ vai cô gái rồi nói :
- Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, bây giờ phải ngủ để lấy lại sức.
- Cảm ơn chị !
Cô gái mỉm cười nói, nàng thấy Thúy Kiều nói chuyện rất dễ dàng nên hai người cảm giác thân quen với nhau.
- "Không có gì đâu ! " Thúy Kiều nói : " Sau này em sẽ ở nhà của chị đi ! Dù gì thì nhà chị cũng rộng, thêm một người cũng không sao cả ! "
- "Như vậy sao được ? Em không muốn làm phiền hai người đâu." Lài nói.
Lý Ngọc Vân ở cạnh đó cũng gật đầu, đứng dậy nói :
- Được rồi, sau này cô ở nhà tôi đi. Dù sao nhà tôi cũng rộng, tôi lại thường xuyên đi ra ngoài nên không có ai chăm sóc cả. Nếu sau này cô kiếm được việc làm thì dọn đi cũng không muộn.
- Ngọc Vân nói đúng đó, em đừng từ chối ! Dù sao bây giờ em không thể đi đâu được cả. "
Thúy Kiều cũng nói. Lài thấy vậy cũng không tiện từ chối, nàng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
- Vậy mới phải đó ! Thôi, em nằm nghỉ đi. Lát nữa tới giờ cơm trưa chị gọi. Vậy đi nha !
Thúy Kiều cũng đứng dậy, nàng đắp chăn kín kẽ cho Lài xong liền cùng Lý Ngọc Vân ra khỏi phòng.
Lý Ngọc Vân đi xuống phòng khách rót một chén nước trà, hắn hớp một ngụm rồi đặt chén xuống, đôi mắt suy tư nhìn lên trần nhà không rõ đang nghĩ về đâu. Sau giây lát, hắn mới tỉnh lại, nói với Thúy Kiều :
- Chị Kiều này, tôi lo rằng chuyện này không đơn giản như thế.
Thúy Kiều ngồi xuống ghế đối diện, nàng không biết nên nói thế nào nữa. Sau giây lát, nàng liền nói :
- Có đôi lúc tôi cảm thấy sợ hãi. Ngọc Vân à, nếu như cậu là một người bình thường thì tốt biết bao, không cần phải lo lắng những chuyện vượt tầm kiểm soát của mình. Tôi đi dạy, cậu đi học, cả hai vui vẻ sống không phải rất vui hay sao ?
- Tôi cũng không muốn, nhưng số phận đẩy đưa. Từ khi gặp Tuyết Quân thì tôi đã biết mình chắc chắn bị cuốn vào vòng xoáy này, một vòng xoáy mà tôi không có khả năng chống đỡ được ! Người Org quá mạnh ! Có đôi khi tôi muốn trốn tránh sự thật nhưng không được, lương tâm tôi không cho phép tôi bỏ mặt mẹ con Tuyết Quân được, cũng như tôi không thể làm ngơ nhìn đối phương bắt chị đi ! Chị có hận tôi không ?
Lý Ngọc Vân nhìn nàng nói, thật sự hắn cảm giác mình có lỗi với Thúy Kiều và cũng có lỗi với cả Tuyết Quân nữa. Vốn tâm tình của một người chưa trưởng thành như hắn, gặp gái đẹp là ham nên không kiểm soát được hành vi của mình. Đôi lúc hắn suy nghĩ lại thấy mình may mắn, bởi vì Thúy Kiều không bài xích Tuyết Quân mà còn cùng nàng sống chung với nhau nữa, âu đó cũng là may mắn của hắn nhưng hắn biết, có những chuyện không thể nào gượng ép lại được.
Tình yêu cũng thế, không ai lại muốn chia sẻ người yêu với một người con gái khác cả. Tuyết Quân lẫn Thúy Kiều đều như vậy, nhưng chắc hoàn cảnh gặp Lý Ngọc Vân khá đặc biệt nên cả hai không biết phản ứng ra sao, thôi thì cố gắng hòa hợp với nhau.
Thúy Kiều nghe Lý Ngọc Vân nói xong liền đứng dậy, nàng vung tay đấm lên vai hắn vài đấm phát tiết sự bực tức trong lòng, nói :
- Cậu còn có lương tâm hả ?! Tôi tưởng lương tâm của cậu bị chó ăn mất rồi chứ ! ... Hu hu ... Đã nhiều lần tôi tự hỏi bản thân rằng, tôi đến với cậu có đúng không ? Tôi không muốn thành kẻ phá hoại hạnh phúc, nhưng con tim của tôi không cho phép tôi rời xa cậu ! Cậu nói xem, tôi có mâu thuẫn không ?....
Nàng vừa nói vừa đấm thùm thụp lên người hắn, Lý Ngọc Vân ngồi yên để mặc nàng, hắn nhẹ giọng nói :
- Chị cứ đánh cứ mắng tôi đi ! Thật sự lỗi của tôi mà ra cả. Nhưng tôi hứa, sau này sẽ không làm thế nữa !
Lý Ngọc Vân nắm lấy hai tay của nàng, ánh mắt đắm đuối nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy. Thúy Kiều ngơ ngác nhìn, vài ba giây sau một giọt lệ từ trong khóe mắt trào ra, ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
- Cậu .... ác lắm !
Nàng nhào vào lòng hắn òa khóc. Lý Ngọc Vân vỗ về tấm lưng mềm mại của nàng, hắn không nói gì mà chỉ thở dài một tiếng, thầm trách bản thân đã không chịu để ý tới những cảm xúc của mọi người xung quanh. Hy vọng sau này hắn có dịp sữa chữa sai lầm ấy !
Thúy Kiều khóc được một hồi cũng trút bỏ tâm sự trong lòng ,nàng dựa vào lòng hắn nhẹ giọng nói :
- Sau này không cho phép cậu lăng nhăng nữa ! Hừ ... câu mà còn đem cô nào về thì biết tay tôi !
- Dạ thưa bà xã !
Lý Ngọc Vân giơ hai tay lên cao tỏ vẻ đầu hàng. Thúy Kiều lườm hắn một cái, sau đó nói :
- Tôi nghĩ có lẽ sẽ có thêm đấy ! Hừ, Mỹ Hằng cũng bị cậu cưa xong rồi chứ gì, mấy ngày nay thấy em nó cứ đến đây tìm cậu nhưng tôi nói cậu chưa về. Cậu liệu mà lo thu xếp đấy !
- Mỹ Hằng ?! Lý Ngọc Vân lại nhức đầu, thầm nói : " Kệ vậy, cứ theo tự nhiên đi ! Ài, nếu có dịp sẽ nói rõ với nàng. "