Chương 55: Niềm vui nho nhỏ của tôi
- Ây da gì mà căng thế? _ khi về tôi phải tìm đến bác sĩ khám tai mới được.
- Thế nhé, trời cũng tối rồi các cậu về sớm đi.
Nhiên cùng chồng đi khỏi, từng đôi một cùng leo lên xe ô tô riêng còn tôi và Long ngồi xe bus. Tựa vào vai Long, suy nghĩ về những chuyện vừa trải qua, tôi ko khỏi thở dài. Thành thật mà nói trong số các công tử kia thì Long là người có gia cảnh bình thường nhất nếu ko muốn bị nói là nghèo nhất. Tôi nhớ có lần tam cô nương đã nói với tôi một câu mà chỉ vì câu nói đó tôi càng yêu Long hơn. Đó là " cậu ko có mắt à, ko cưa được anh đi ô tô thì đã đành, đằng này lại lọt hố anh chàng đi xe đạp lọc cọc, nhà thì ko có điều kiện ". Vâng con bạn tên Linh - cô công chúa từng chơi thân với tôi đã nói như vậy với tôi. Ngay cả Phương chỉ biết học cũng hùa vào công kích tôi: " Phải công nhận cậu xinh hơn rất nhiều Nhiên nhưng bây giờ tớ thấy Nhiên giỏi hơn cậu gấp nhiều lần ". Với tôi bọn họ nói rất đúng nhưng chẳng hiểu sao tôi liên tục đâm đầu vào như con thiêu thân.
Có thể Long ko thể đưa tôi đi ăn nhưng món ăn sang trọng, đắt đỏ hay mua cho tôi những bộ quần áo hàng hiệu. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy chạnh lòng, tôi thích ăn bánh tráng trộn, bánh mì nướng muối ớt.....và những bộ quần áo đơn giản dễ sử dụng chứ ko phải những đồ hàng hiệu dùng chỉ được một lần.
Tôi ghét ngồi ô tô vì nó làm tôi say xe, tôi cực kỳ ghét xe máy vì nó làm tôi bất an. Riêng xe đạp tôi lại thích nó cực kỳ, niềm vui duy nhất trong ngày của tôi là được ngồi sau yên xe và ôm lấy Long nhưng đôi lúc nó cũng làm tôi phải đau mông do ngồi nhiều.